Sau khi bà cụ chuyển đến Thành Để thì nơi này trở nên náo nhiệt hơn.
Công việc của Cố Thành Kiêu bận rộn nên ít khi về nhà. Lâm Thiển có bà nội làm bạn nên cũng không thấy cô đơn nữa. Tuy nhiên vì vậy mà cô cũng không còn nhàn nhã.
Lúc trước phòng bếp thường làm một vài loại canh thuốc bổ linh tinh, vừa có công dụng làm đẹp, lại vừa ngon miệng, cho nên cô cảm thấy rất thích. Nhưng sau khi bà nội đến đây, một ngày ba bữa đều là canh thuốc bổ. Cô sắp đỡ không nổi rồi. “Đến đây, đến đây, Tiểu Thiển uống bát canh sườn hầm đương quy này đi!” “Hả... Bà nội, cháu vừa mới uống canh gà ác mà. Bà để cháu nghỉ một lát được không?”
“Được! Dì Trương, năm phút sau mang canh lên cho thiếu phu nhân uống.” “...” Lâm Thiển không thể không phản đối được. Cô lắc lắc cánh tay bà cụ, đau khổ cầu xin: “Bà nội, bà không thể bắt cháu tẩm bổ mãi được. Chẳng phải bổ quá cũng không tốt sao?” Bà cụ cười ha hả, vỗ tay cô dỗ dành: “Đều là canh thuốc bổ do bác sĩ trung y điều phối cả. Thức ăn này có tác dụng trợ giúp mang thai, hơn nữa đứa bé sinh ra sẽ trắng trẻo khỏe mạnh.” “Bác sĩ trung y nào thể, có đáng tin không?” “Trung, chuyên trị vô sinh. Ông ấy là bạn thân của bà, vô cùng đáng tin.” “Bạn thân?” Lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa về hưu sao? Cô nghĩ thầm. “Đúng vậy, dù có ngàn vàng cũng khó cầu được một tờ thuốc tẩm bổ của ông ấy. Không phải ai muốn cũng được đâu.” Lâm Thiển dẩu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói: “Nhưng bà nội à, cháu ăn thế này cả ngày sẽ béo phì mất. Đến lúc ấy, lỡ cháu bà không thích cháu nữa thì sao?” “Béo một chút mới tốt, lúc tắt đèn thì sờ cũng êm tay hơn, cháu bà sẽ càng thích hơn đấy chứ.”
“Với sức khỏe của cháu bà, cháu không chịu béo lên một chút thì sao hầu hạ nổi nó đây?” “...” Đã biết bà nội có tư tưởng cởi mở từ lâu, nhưng cởi mở đến mức này thì cũng hơi quá đáng. Người ta vẫn còn là trẻ em mà, hu hu hu.
“May mà khoảng thời gian này cháu bà bận công việc nên không về nhà thường xuyên. Nếu nó mà về mỗi ngày thì chẳng phải cơ thể nhỏ nhắn của cháu đã bị ép khô rồi sao?”
“...” Hình như lời này bị ngược thì phải?
“Tiểu Thiển, không nghe lời người lớn sẽ chịu thiệt. Cháu cứ làm theo lời bà, chắc chắn bà không hại cháu đâu.” “Nhưng bà nội à, anh ấy không về nhà, cháu tẩm bổ nhiều như vậy cũng không tốt lắm.” “Nuôi quân ba năm dùng một giờ. Bởi vì thằng nhóc ấy không hay về nhà cho nên bình thường cháu phải tẩm bổ nhiều một chút. Đợi khi nó về rồi thì cháu mới có sức khỏe mà nghênh đón nó chứ.” “...” Sao lời này nghe có vẻ đen tối quá vậy? Ấy không không không, cháu không hiểu gì hết. “Dì Trương, mang canh sườn hầm đương quy ra cho thiếu phu nhân uống.”
u
***
Học bổng của trường đã trao xuống. Lần đầu tiên Lâm Thiển dựa vào cố gắng của mình mà kiếm được một số tiền lớn như vậy, giống như đang nằm mơ ấy. Lúc đến ATM rút tiền, cô còn cố ý kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng. “Ủa, không đúng, sao nhiều vậy?”
Cô lấy ngón tay đếm từng con số một, đếm tới đếm lui: “1, 2, 3, 4, 5, 6... Má ơi, sáu đơn vị. Sao mình có nhiều tiền thế?”
Thì ra trong thẻ ngân hàng của cô có hai khoản tiền. Một cái là học bổng mười nghìn không đáng kể. Cái còn lại là 360 nghìn, số tiền này từ đâu ra? Tay cô run run ẩn nút “Kiểm tra tài khoản”. Cô phải kiểm tra xem khoản tiền này từ đâu ra. Bắt đầu từ năm trước, cứ đầu mỗi tháng, có một tài khoản đều đặn chuyển tiền cho cô. Mỗi lần chuyển là 30 nghìn, liên tục như thế suốt một năm.
Một năm à? Đúng rồi, cô trở thành Cổ phu nhân đã được một năm.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chắc chắn người chuyển tiền mỗi tháng cho cô là Cố Thành Kiêu.
Quả nhiên là chàng ngốc phú hào lắm tiền!
Trong lòng Lâm Thiển ấm áp, rút thẻ ngân hàng ra, quay đầu lại nói với Lâm Du và Phạn Phạn: “Đi thôi, hôm nay chị đây mời khách, muốn ăn gì cứ gọi.”
Lâm Du: “Em là em gái, chị đây mới là chị này.”
Phạn Phạn: “Ha ha, theo cậu Thiển có thịt ăn.” Khó khăn lắm mới có cái cớ hợp lý để không về nhà ăn cơm, đương nhiên cô phải ăn cho đã đời, lẩu thịt nướng, tiến lên!
Phạn Phạn vừa ăn vừa nói: “Đã hai tháng rồi tớ chưa ăn thịt, chắc ăn một chút không sao đâu nhỉ?” Lâm Thiển vội vã cản lại chiếc đũa sắp sửa gắp thịt cho vào miệng của Phạn Phạn: “Này này này, ăn một miếng là lên năm cần đó.”
Phạn Phạn: “...” Lâm Du cười nói: “Em để cậu ấy ăn đi. Cô bé đáng thương, ăn đi, ăn một chút không sao đâu.” Phạn Phạn vẫn đang giảm béo. Lần này có thật sự nghiêm túc thực hiện. Tháng đầu tiên đã giảm được năm cân, tháng thứ hai giảm tiếp hai cân rưỡi, hiệu quả rõ rệt. Cho nên bữa ăn lần này xem như cô tự thưởng cho mình.
Hơn nữa, thật sự Phạn Phạn giảm đi bảy cân rưỡi trông đẹp hơn nhiều. Khuôn mặt bánh mật đã biến thành mặt trái xoan, mũi cũng cao lên, đường nét trở nên thon thả hơn. Thay đổi rõ rệt nhất chính là dáng người. Bây giờ ngoại trừ vòng eo con kiến, cô còn có đôi gò bồng đào 36D đầy đặn, đủ khiến người nhìn phun máu mũi. Lâm Thiên nhìn Phạn Phạn ăn như hổ đói, trêu: “Ăn chậm thôi, ăn xong rồi hẵng gắp thêm, không ai tranh với cậu đâu.” Miệng Phạn Phạn nhét đầy thịt, chẳng thể đáp trả lại.
Lâm Du hỏi: “Phạn Phạn, mục tiêu của cậu là giảm đi bao nhiêu cân?” Phạn Phạn nuốt chẳng thèm nhai, trả lời: “Giảm thêm mười cân nữa.”
Lâm Du: “Vậy cố gắng lên, chúng tớ sẽ ủng hộ tinh thần cho cậu.”
Đúng lúc này, bàn kế bên có người khách bỗng hô to vạn tuế. Mọi người đồng loạt nhìn qua, các cô cũng tò mò nhìn sang. Người con trai kia rất hưng phấn, nói với người nhà anh ta: “Lâm thị cải tử hồi sinh. Tốt quá, tiền của tôi không bị trôi theo dòng nước rồi.”
Khách hàng đang ngồi xung quanh cũng nháo nhào bật điện thoại lên xem. Lâm Thiển và Lâm Du liếc nhìn nhau: “Chuyện gì vậy?” Lâm Du nhún bả vai: “Nào giờ chị có biết chuyện công ty đâu.” Lâm Thiển bỏ đũa xuống, mở điện thoại: “Trời ạ!” Cô hét lên, lập tức đọc thành tiếng: “Tập đoàn vương giả Lâm thị đã trở lại, dùng bảy tỷ lấp vào lỗ hổng tiền vốn, cộng thêm bảy tỷ để khởi động lại.” “Mười bốn tỷ đấy? Ba chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lâm Du cũng bàng hoàng: “Tin thật hay giả đó?”
“Không sai đâu, tin chính thức đấy, đang bùng nổ trên bảng hot search rồi kìa.” Rốt cuộc Lâm thị cũng quay trở lại đỉnh cao vương giả. Lần trở lại thành thắng oanh liệt này khiến người ngoài líu lưỡi.
Đặc biệt là nhà họ Tống đã từ hôn kia.
Trong nhà họ Tống, Tống Vĩnh Niên đang thương lượng với vợ con làm thế nào đến nhà họ Lâm nhận lỗi.
Bà Tống lo lắng nói: “Là phía chúng ta từ hôn trước, bây giờ sợ rằng có đi cầu xin thì người ta cũng không gặp.” Tống Vĩnh Niên: “Dù không gặp thì chúng ta cũng phải đi. Chắc chắn phía sau Lâm thị có tập đoàn lớn chống lưng. Ai da, tôi đúng là giá cả hồ đồ, hủy đi một bàn cờ tốt như vậy.” Bởi vì có sự xuất hiện của điền sản Phong Việt cho nên Quốc tế Lam Thành bị ảnh hưởng lớn. Hiện giờ họ cũng đang đối mặt với lỗ hổng trong vấn đề tiền vốn.
“Đáng lý tôi không nên nóng lòng hủy bỏ mối hồn sự với nhà họ Lâm. Lâm Bồi và Lâm Húc là anh em ruột, tập đoàn Cố nghiệp lại là thông gia với bọn họ, tôi đắc tội với nhà họ Lâm thì chẳng khác nào đắc tội với cả ba nhà. Bây giờ không chừng chúng ta đi nhận lỗi thì còn có thể cứu vớt được mối hôn sự này.”
Tổng Đình Uy nghe thể thì không thể không lên tiếng: “Ba à, con thấy ba già cả hồ đồ rồi. Lâm Tiêu đã bị bệnh thần kinh, ba còn muốn con cưới cô ta?”
Bà Tống cũng không đồng ý, “Đúng đó, không thể cưới Lâm Tiêu được. Bệnh này sẽ di truyền cho đời sau, cưới cô ta chẳng khác nào đoạn tử tuyệt tôn.”