Sau khi Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ra khỏi bệnh viện thì đi tìm một khách sạn gần đó để ở lại.
Lúc đó đã rất khuya, cơm nước no nê, nên ăn cũng ăn rồi, nên sợ cũng sợ rồi, bây giờ là lúc bạn làm chuyện riêng của mình.
Tại bàn lễ tân, Lâm Thiển rút tấm thẻ đen ra, nói: “Cho tôi một phòng đắt nhất.” Nhân viên lễ tân nhìn thấy tấm thẻ đen giống như thấy được thần tài, kích động đến mức vội vàng đứng bật dậy.
Thấy trước mặt chỉ là một cô gái trẻ bình thường, thế là cô ta bèn nhìn đến người đàn ông phía sau. Cô ta kinh ngạc tán thưởng dung mạo không ai bì được của người đàn ông này, đồng thời cũng bị khí chất mạnh mẽ của anh làm cho sợ hãi.
Đây mới là người sở hữu tấm thẻ đen.
Cô ta không dám nhìn nhiều, liền mau chóng tra phòng, “Chúng tôi còn một phòng tổng thống.” “Được, lấy phòng đó đi.” Nhân viên lễ tân nhất mực cung kính nhận lấy tấm thẻ đen rồi làm thủ tục nhận phòng cho họ, “Mời hai vị cung cấp chứng minh nhân dân.”
Lâm Thiển đưa chứng minh nhân dân của cả hai cho cô ta.
Cơ thể Cố Thành Kiêu bất tiện nên vẫn đứng sau lưng cô.
Trên chứng minh nhân dân có ngày tháng năm sinh của bọn họ, nhân viên lễ tân có lòng để ý, nghĩ thầm trong lòng: Lại là câu chuyện máu chó gái trẻ quyến rũ ông chú trưởng thành. Haizz, bây giờ gái trẻ thật không biết xấu hổ, thuê phòng mà cũng chủ động thế kia, vì tiền mà quả thật chẳng cần mặt mũi gì cả.
Nhân viên lễ tân vừa làm thủ tục nhận phòng vừa len lén liếc nhìn hai người họ. Ánh mắt dò xét kia khiến người ta vô cùng khó chịu.
Lâm Thiển dẻo miệng, quay lại nhìn Cố Thành Kiêu, cố ý nói: “Ông xã, nếu bây giờ chúng ta về nhà với mùi rượu nồng nặc khắp người, chắc chắn sẽ bị bà nội mắng chết.”
Sau đó cô bắt chước giọng điệu của bà nội: “Bảo hai cháu chuẩn bị mang thai mà hai cháu lại uống rượu, xem lời bà nói như gió thoảng qua tai đúng không?”
Đương nhiên Cố Thành Kiêu biết dụng ý của cô, liền phối hợp cùng chiều xoa đầu cô, “Bà nội không nỡ mắng em đâu, bà chỉ mắng anh thôi. Bà sẽ nói là anh làm hư em.” Đoạn đối thoại này của hai vợ chồng khiến nhân viên lễ tân ngưng dò xét, trên mặt còn lộ ra vẻ xấu hổ. “Hai vị, đây là chứng minh nhân dân của hai vị, xin giữ cẩn thận, phòng tổng thống 2010, thang máy ở bên trái.”
“Cảm ơn.” Lâm Thiển nhận lại thẻ phòng và chứng minh nhân dân, thân mật kéo Cố Thành Kiêu đi về hướng thang máy.
Cô cũng không trách nhân viên lễ tân, dù sao đã muộn vậy rồi mà còn đến khách sạn thuê phòng, lại uống rượu, đúng là không phải chuyện mà các cặp vợ chồng bình thường hay làm.
Vào thang máy, lên tới phòng, vừa vào phòng, vẫn chưa kịp cắm thẻ phòng lên tường, Lâm Thiển đã bị Cố Thành Kiêu bế bổng lên. “Á, tối thui không nhìn thấy gì hết.” Cố Thành Kiêu cười xấu xa: “Em có thể chọn bật đèn hoặc không? “...” Vậy hay là khỏi bật đi! Lâm Thiên im lặng ngậm miệng. Sau một hồi hỗn loạn, quần áo cô bị anh cởi ra không còn một mảnh. Trong bóng tối chỉ có tiếng thở hổn hển và nhịp tim đập dữ dội. “Á, đau!” Bước dạo đầu quá mãnh liệt khiến cô có phần không chịu nổi thứ cứng rắn nóng như thiêu đốt kia. Cố Thành Kiêu giống như mãnh thú nhiều năm ăn chay bỗng nhiên nếm được mùi thịt. Sự phản kháng yếu ớt của cô hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự tấn công mãnh liệt của anh.
“Cục cưng ngoan, vợ ngoan, cố chịu đựng chút, anh... anh không kiềm chế được...” Phụ nữ đều có giác quan của động vật, Lâm Thiên cũng không ngoại lệ. Tại cô mềm nhũn vì lời dụ dỗ của anh, hơi sức đâu mà nghĩ tới lý do từ chối.
Cô cắn môi, không kìm được mà phát ra tiếng rên, khát khao nhiều hơn kiềm chế. Cố Thành Kiêu cắn lên môi cô, thì thầm: “Rên lên đi, anh thích nghe!” Cảm giác khó chịu ban đầu đã qua đi, cô ngất ngây trong tình yêu của anh. Hai tay cô vòng sau lưng anh, bất giác giúp anh đẩy tới. “Đúng rồi, cứ thế, rên lên đi...” Cố Thành Kiêu vừa vận động vừa khích lệ. ở Thành Để, mặc dù là ở nhà mình nhưng bà nội ở ngay sát vách, dưới nhà là người giúp việc, bọn họ có suồng sã hơn cũng không dám gây ra tiếng động lớn.
Còn đây là phòng tổng thống, bọn họ hoàn toàn không bị gò bó, ngay cả lời cầu xin của Lâm Thiển cũng khiến lòng anh rạo rực, kích động nâng thương tái chiến. Cho nên, cô càng xin tha thì anh càng làm mạnh hơn, cô càng nức nở thì anh càng thỏa mãn.
***
Kết thúc trận đại chiến lâm ly sảng khoái, Cố Thành Kiêu thỏa mãn nằm trên giường, trên ngực là cô gái toàn thân ướt đẫm. Anh hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: “Ngày kỷ niệm sắp trôi qua rồi, em còn chưa tặng quà cho anh đấy!”
Lâm Thiên mệt đến mức mở mắt không lên, nói: “Em đã trao cho anh cả tấm thân này, anh còn muốn gì nữa?”
“Nhưng trừ ngày kỷ niệm ra, hôm nay còn là một ngày lễ khác.” “Ngày gì?”
Cố Thành Kiêu trở nên trầm mặc, việc tự mình nói ra sinh nhật hình như rất xấu hổ, nhưng không nhắc thì bé con vô tâm này sẽ không biết.
“Ngày gì vậy?” Lâm Thiển ngước đầu lên, tò mò hỏi anh. “Em cầm chứng minh nhân dân của anh phải không?” “Ừ, đã trả lại cho anh rồi mà.” “Cầm chứng minh nhân dân của anh mà không phát hiện gì sao?” “???” Lâm Thiển tỏ ra vô tội chớp mắt mấy cái, “Thì đăng ký thuê phòng, muốn em phát hiện cái gì chứ?” Cố Thành Kiêu thở dài thật sâu, cơ ngực run lên tỏ ý kháng nghị.
“Anh nói cho em biết là được rồi mà.”
“Anh nói ra chỉ sợ em sẽ xấu hổ đến chết.” “... Rốt cuộc là có chuyện ghê gớm gì?” Trong đầu Lâm Thiển nảy ra một ý nghĩ gian ác, bèn mò tay xuống bóp chặt anh, “Anh có nói không? Không nói em sẽ bóp chết người anh em của anh đấy.”
“...” Hành động này làm anh bái phục, “Buông ra, em nỡ bóp chết nó sao?” Cô hơi dùng sức, khiêu khích: “Nếu không thì thử xem? Không bóp chết cũng làm nó mất nửa cái mạng.”
Nhược điểm của anh đang nằm trong tay người ta, Cố Thành Kiêu đành phải xin tha, “Nữ hiệp tha mạng, anh em của tôi vô tội, chẳng phải tôi nói là được rồi sao?”
“Hừ, vậy còn tạm được, nói mau!” Cố Thành Kiêu than khẽ: “Hôm nay là sinh nhật của anh đấy tiểu thư! Em xem chứng minh nhân dân của anh không chỉ một lần mà, vậy mà chẳng phát hiện ra.”
“Chuyện này...” Chuyện này thật sự làm cô xấu hổ, “Sinh nhật anh à? Hóa ra anh đặc biệt chọn ngày sinh của
mình để kéo em đi đăng ký, ha ha ha ha! Em biết anh vừa gặp đã yêu em mà, không cần thể hiện rõ vậy đâu, người ta sẽ ngại lắm.”
Không ai có da mặt dày như vậy cả!
“Em suy nghĩ nhiều rồi, thật sự chỉ là trùng hợp thôi.” Cố Thành Kiêu tuyệt tình nói với cô, “Sau khi đi đăng ký về anh mới tình cờ phát hiện là ngày đăng ký trùng với ngày sinh của mình. Buồn là em vẫn luôn không phát hiện, haizz, anh đau lòng quá!”
“...” Lâm Thiển khinh bỉ lườm anh, “Cố Thành Kiêu, anh trở nên như vậy từ khi nào hả?”
Anh trước kia lạnh lùng, kiêu ngạo, không ai bì nổi biết bao. Anh bây giờ hoàn toàn chẳng có chút hình tượng nào trước mặt cô cả.
“Gọi anh là gì? Lúc làm em thỏa mãn thì em luôn miệng gọi là ông xã, xong rồi thì gọi tên đầy đủ ngay, em là con bé vong ân phụ nghĩa!”
Lâm Thiển lấy tóc thọc lét anh, “Ai vong ân phụ nghĩa, anh cũng có biết sinh nhật của em đâu. Ít nhất sinh nhật anh em còn ở bên cạnh, tới sinh nhật em thì chẳng thấy anh đâu!”