Cố Nam Hách quay lại nhìn. Anh không có ấn tượng với Bạch Dũng nhưng lại có ấn tượng với Khoa học kỹ thuật Bách Bối. Dự án của công ty này vẫn còn đang đặt trên bàn làm việc của anh.
“Tổng giám đốc Bạch, xin chào.”
Bạch Dũng nhìn người đàn ông bên cạnh Cố Nam Hách. Người này tuấn tú đĩnh đạc, phong độ phi phàm, ánh mắt tràn đầy khí phách và cao quý của bậc đế vương. Đây tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường, cho nên ông ta không dám quấy rầy hai người nhiều. “Tổng giám đốc Cố, tôi không làm phiền hai người nữa. Bây giờ tôi đang có chút chuyện, ngày khác sẽ đích thân đến quý công ty chào hỏi, xin đi trước.”
“Cứ tự nhiên.” Cố Nam Hách nhìn theo Bạch Dũng gấp gáp chạy về phía hành lang thì mới thấy nơi đó đã tụ tập một đống người, dường như chỗ khúc cua đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Thành Kiêu nhìn thoáng qua Cổ Nam Hách, xong rồi cũng đi về phía ấy.
Vừa đi, Cố Nam Hách còn hứng thú nói: “Anh Hai, em thấy không chừng chị dâu thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ đấy.”
Cố Thành Kiêu yên lặng lắc đầu, khẽ nói: “Cô ấy không sửa được cái tật lo chuyện bao đồng.”
Buổi tiệc là do Cố Nam Hách tổ chức, chỗ này xảy ra chuyện nên cậu ta phải đến xem. Còn Cố Thành Kiêu chỉ muốn đi tìm Lâm Thiển. Chuyện quan trọng đã xong, trời cũng khuya rồi, bọn họ phải trở về phòng. Càng đến gần, tiếng ồn càng lớn hơn. Cố Thành Kiêu thật sự chẳng thèm quan tâm quý bà quý cô đang mặc áo tắm cãi nhau ầm ĩ. Anh vẫn luôn theo phía sau Cố Nam Hách, mắt nhìn xuống đất.
Sàn nhà vừa bẩn vừa ướt, Cố Thành Kiêu nhíu mày.
Bạch phu nhân quát khàn cả giọng: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây! Bây giờ còn cứng miệng, đợi lát nữa vào Cục cảnh sát rồi thì cô chỉ có đường chết. Đồ tiểu nhân bỉ ổi, bại hoại, còn ở đó giả vờ giả vịt hả?... Không ai dám đứng ra bảo lãnh cô, cô còn dám đối chọi với tôi.”
Người bên cạnh bắt đầu hùa theo trợ uy: “Dì, nhìn bộ dạng không dám mở miệng của cô ta chắc là bị dọa sợ rồi, sợ càng nói càng mất mặt.” “Đúng đó dì à! Cậu của Tiểu Bạch là Cục trưởng Cục cảnh sát, nhất định sẽ chăm sóc cô ta thật tốt, giúp Tiểu Bạch trút giận!”
“Người này đúng là đáng sợ, quả thật chính là cặn bã của xã hội, vốn không nên tồn tại trên đời này.” Trên khuôn mặt ung dung của Lâm Thiển lộ ra dáng vẻ phiền chán. Cô nhìn đám người vây xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. “Phan Khả Vận! Này, tôi quen biết Phan Khả Vận, cô ấy có thể chứng minh thân phận của tôi.”
Mọi người đổ dồn chú ý vào Phan Khả Vận.
Phan Khả Vận muốn trốn cũng không kịp, bị Lâm Thiển gọi tên nên cô ta chỉ có thể đứng ra.
Nơi này ầm ĩ lâu như vậy mà cũng không thấy anh Thành Kiêu xuất hiện. Cô ta đoán là anh không ở đây, chỉ có mình Lâm Thiển tới đây chơi. Vừa rồi ở trong bể bơi chơi trò chơi cũng không thấy anh Nam Hách đâu, nói không chừng anh Nam Hách cũng có chuyện phải rời khỏi rồi. Nếu không, nhiều người chỉ trích Lâm Thiên như vậy mà tại sao bọn họ còn chưa ra mặt? Vừa rồi lúc Lâm Thiển bị bao vây, trong lòng cô ta vô cùng khoái chí. Cô ta không muốn để mọi người biết được thân phận thật sự của Lâm Thiển.
Nhưng nếu như không giúp Lâm Thiển chứng minh, không chừng ngày nào đó cô cáo trạng với anh Thành Kiêu thì chắc chắn cô ta sẽ bị trách cứ. Trong thế khó xử, cô ta bỗng nhiên xoay người ôm bụng: “Ui da... tôi đau bụng quá... Không được rồi, tôi phải đi nhà vệ sinh.”
Phan Khả Vận quyết định bỏ chạy. Lâm Thiển tức giận, nhưng nghĩ lại cũng không thấy kì quái. Phan Khả Vận ghét cô như vậy, làm sao lại ra mặt giúp cô chứ? Không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, cô nói thẳng thân phận của mình: “Tôi đi theo chồng tới đây. Chồng tôi là Cố Thành Kiêu.”
Lúc nãy tôi không nói là sợ dọa chết các người. “Theo tôi biết thì Thủ trưởng Cố không tham gia mấy bữa tiệc thế này đâu.” “Nhà tôi và nhà họ Cố có quan hệ thân thích. Tôi từng gặp Thủ trưởng Cố và vợ mới cưới của anh ấy, vốn không phải là cô.”
Lâm Thiển chăm chú lắng nghe những lời này, nghe xong rồi thì vừa tức giận lại vừa buồn cười. Cô nhìn cô gái vừa nói, chất vấn: “Vậy thì người đó là ai? Cô nói tôi nghe xem, vợ của Cố Thành Kiêu không giống tôi thì giống ai?”
Những lời cô nói nhanh chóng chìm nghỉm giữa đống nước bọt của đám người kia. “Ôi, giả mạo ai không giả mà đi giả làm Cố phu nhân, chưa thấy kẻ trộm nào ngạo mạn như vậy.” “Đúng là mặt dày, vợ Thủ trưởng Cố mà phải trộm giày người khác sao?” “Tôi quen rất thân với Thủ trưởng Cổ. Bình thường anh ấy rất bận rộn cho nên hôm nay cũng không tới. Đừng nói mấy lời dối trá mất mặt như vậy được không?”
Trong trận ồn ào náo động, tiếng ông Bạch bỗng nhiên vang lên: “Tổng giám đốc Cố, thật là ngại quá, lại vẫn làm phiền tới ngài rồi.”
Ngay lập tức, tiếng ồn ào náo động trên hành lang im bặt, kể cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Mọi người nhốn nháo nhìn về phía ông Bạch. Nhóm người tự động dạt ra nhanh chóng, chừa một lối đi cho chủ nhà tiến vào. Đây là lúc các cô chứng tỏ mình.
“Hách, anh tới đúng lúc lắm! Có trộm lẻn vào chỗ của anh này.”
“Đúng vậy! Cô ta chính là kẻ trộm, còn làm chân Tiểu Bạch bị thương nữa.” Cố Nam Hách dễ dàng nhìn thấy Lâm Thiển giữa một đám phụ nữ da thịt trắng bóng.
Cậu ta không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của anh Hai, chỉ nhìn đám người, rồi lại nhìn sang Lâm Thiên, hỏi một cách khó tin: “Các người nói ai là trộm, chị ấy hả?”
“Phải, là cô ta!” Mọi người tranh nhau kể chuyện vừa xảy ra. Đơn giản ngắn gọn mà nói thì đây là một trận xô xát nhỏ, dẫn tới vụ án nghiêm trọng. “Ngừng lại!” Cố Nam Hách vung tay một cái, sau đó mắng lớn: “Các người bị điên rồi, chị ấy là chị dâu tôi! Chị ấy có thể trộm cái gì chứ?” Những người có mặt tại đó: “...”
Cố Thành Kiêu đi vòng qua em trai, ung dung đi đến trước mặt Lâm Thiển. Vừa rồi tại khúc cua, dựa vào ưu thể chiều cao mà anh đã thấy cô đang bị nhóm người vây quanh.
Giờ phút này, khuôn mặt điên đảo chúng sinh của anh đang nhìn kẻ trộm đó chăm chú. Đôi mắt anh như hồ sâu, dán chặt vào cô, thắm thiết, lo lắng, thân mật! Không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể mô tả được mối quan hệ của họ.
Cố Nam Hách gọi cô là chị dâu, vậy người đàn ông này là Cố Thành Kiêu?
Phim truyền hình cũng chưa dám làm một loại kịch bản thần kỳ kiểu này! Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, đặc biệt là Bạch phu nhân và Na Na. Bạch phu nhân quay đầu dìu con gái, cố ý trưng ra hình tượng người mẹ yếu đuối để che lấp hình tượng điên cuồng báo thù vừa nãy.
Sắc mặt Na Na thoắt trắng thoắt xanh. Đúng là cô ta không thể ngờ được cô gái này lại có lại lịch lớn như vậy. Cô ta chỉ muốn tìm đại một người chịu tội thay cho mình, không ngờ lại tìm trúng con ông cháu cha.
Lúc này hành lang im lặng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là cảnh sát tới. Mã Đạo Tồn hung thần ác sát cầm đầu chạy thẳng tới cảnh cáo, “Tụ tập ở đây ồn ào cái gì, ầm ĩ cái gì hả... Là ai gây chuyện? Ai đả thương người? Ai là kẻ trộm?”
“...” Mọi người nín thở.
Ai dám nói, chán sống à?
Mã Đạo Tồn vừa tới đã nhìn thấy hai vị thiếu gia nhà họ Cố, đặc biệt là Cố Thành Kiêu. Nói chính xác thì Cố Thành Kiêu là cấp trên của cấp trên của cấp trên ông ta.
“Thủ trưởng Cố” Mã Đạo Tồn run rẩy chào kiểu quân đội. Trong quân đội, Cố Thành Kiêu chính là đại anh hùng nổi tiếng, là quan chỉ huy thực sự xông pha khói lửa mà ông ta kính sợ.
Bốn cảnh sát ở đằng sau cũng đồng loạt cúi chào Cố Thành Kiêu.