Mùa thu năm nay ở thành phố B ngắn ngủi bất thường. Chỉ sau một cơn mưa là trời đã chuyển lạnh. Cuối tháng mười, nhiệt độ đã giảm xuống còn vài độ.
Khoảng thời gian này Lâm Thiển đặc biệt cố gắng, đạt được nhiều thành tích trong học tập và nghiên cứu.
Danh sách đề cử Thạc sĩ đưa xuống, cô và Lâm Du đều đạt được hạn ngạch lọt vào danh sách đề cử của trường.
Nghiên cứu sinh ở đại học B vẫn là thánh địa mà thí sinh cả nước đều hướng đến. Các cô có thể đạt được tư cách trở thành nghiên cứu sinh quả là không dễ dàng. Thật ra Lâm Thiên rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt. Tuy không thể nói là đọc qua một lần liền nhớ hết, nhưng cô cũng có thể nhớ được bảy tám phần. Đề bài nào cô đã làm qua một lần thì nhất định sẽ không quên.
Trước kia cô không tập trung vào việc học tập, còn bây giờ cô như quái vật. Một khi đã tìm thấy sở thích và có kỹ năng là cô đam mê không rời, vượt qua được một cửa ải thì lại mong muốn vươn đến mức cao hơn.
Trước kia Lâm Thiển là lý do chủ nhiệm lớp đau đầu, thế nhưng bây giờ, cô lại là học sinh gương mẫu điển hình của trường.
“Bà nội, cháu về rồi.” Lâm Thiển từ trong xe bước xuống, ôm một túi cam to, “Bà nội, cổng trường có bán cam, vừa rẻ vừa ngon, còn ngọt nữa. Cháu mua nhiều lắm.”
Bà nội dằn xuống vẻ mặt đau buồn, cười cười ra đón cô, “Ôi, cháu mua nhiều vậy ăn sao hết?” “Chú Niên, chị Lý, Tiểu Linh, mọi người cùng ăn đi. Ăn cam tốt, bổ sung Vitamin C, trắng da đẹp dáng, thân thể khỏe mạnh.”
Tiểu Linh cười đón lấy túi cam, “Cảm ơn thiếu phu nhân.”
Bà nội cười đến rung cả người, “Khó trách sao bọn họ một mực bênh vực cháu. Cháu cũng chiều bọn họ quá.”
“Đó là vì chúng ta đều là người một nhà mà.” Lâm Thiển dẫn bà nội ngồi vào ghế salon, “Bà nội, mới rồi cháu nhìn ra, có phải bà đang lo lắng cho Cố Thành Kiêu không vậy?”
“Bà thấy hơi nhớ nó thôi.”
“Vâng. Cháu cũng nhớ anh ấy, nhưng cháu cũng quen rồi, không có tin chính là tin tốt nhất. Lúc nào anh ấy đột nhiên quay về sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta.”
Bà nội nhìn dáng vẻ khéo léo của cô, vừa cười vừa vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Con bé này, cháu cho rằng bà nội lo cho sự an nguy của nó sao?”
“Vâng ạ. Nếu không thì có gì nữa ạ?” “Ôi, là bà nội đang lo lắng nó đi công tác suốt như thế này, thời gian hai cháu ngủ chung cũng không theo quy luật gì cả, chắt nội của bà chừng nào mới sinh ra đây?”.
“...” Ngất! Bà nội thế nào mà đêm ngày đều muốn gieo giống thế này?
“Bà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên đến gặp cấp trên của nó. Vợ chồng son còn chưa có con, lại cứ cử người đi công tác. Không muốn người ta có con cháu hay sao?” “Khụ khụ khụ, bà nội! Bà nội mà dùng chiêu này, e là Cố Thành Kiêu không còn mặt mũi mà gặp cấp trên nữa.”
“Vậy cháu nói xem, hai đứa muốn mặt mũi, hay muốn có con?” “...” Lâm Thiển cảm thấy bà nội đang bẫy mình.
Bà cụ than thở, “Ôi chao, chuyện sinh con này dựa vào mình cháu thì có ích gì chứ? Ngày ngày bà bồi bổ cho cháu, Thành Kiêu lại không về nhà, cũng chẳng nên cơm cháo gì được.”
Lâm Thiển gật đầu như búa bổ, “Đúng đúng bà nội. Vậy sau này bà đừng hầm nhiều thuốc bổ như vậy được không? Lãng phí quá.”
“Vậy không được! Hiếm khi Thành Kiểu mới về nhà, cháu ngày ngày bồi bổ cho phì nhiêu thì mới một phát trúng ngay.”
“...” Lâm Thiển há hốc miệng không dám nói, chỉ sợ nói sai một câu, bà nội lại nghiêm túc phổ biến kiến thức cho cô.
Đúng lúc này thì người bên ngoài hào hứng đi vào thông báo, “Thiếu gia về rồi, thiếu gia về rồi.” Bà nội chỉ khẽ nhướng mày, “Xem nào xem nào, nuôi tướng ba năm dùng một ngày. Đêm nay hai người phải thi triển tài nghệ đi thôi.”
“Khụ khụ khụ, bà nội! Cháu ra xem một chút.”
Không đợi Lâm Thiên đi ra ngoài, Cố Thành Kiêu phong trần mệt mỏi đã tiến vào. Anh mặc chiếc áo choàng màu đen dài quá gối, đội mũ, bên trong là quân trang, nhìn vô cùng oai phong lẫm liệt.
Hai người suýt nữa đụng vào nhau. Lâm Thiên vừa nhìn thấy anh, trái tim nhỏ bé không kiềm chế được mà đập loạn lên. Nhan sắc phản khoa học của anh có thể treo cô lên đánh đủ tám trăm roi cũng được. “Anh anh anh...” Cô vừa mở miệng đã lắp ba lắp bắp, “Sao anh về mà không báo trước một tiếng?”
“Thế thì còn gì mừng rỡ đột ngột nữa? Có vui không?”
“Vui chứ!”
Cố Thành Kiêu vuốt nhẹ chiếc mũi thanh tú yêu kiều của cô, nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn mọng mềm, thật muốn hôn một cái, nhưng anh vẫn nhịn, “Bà nội, cháu về rồi.”
Bà nội chuẩn bị vô cùng chu đáo, vội vàng nói: “Ừ, về là tốt rồi. Mau đi lên phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi một chút. Tiểu Thiển cũng đi lên đi, một lúc nữa mới xong cơm tối cơ, đủ thời gian cho hai đứa làm xong chuyện.” Lâm Thiển: “...” Cố Thành Kiêu: “...”
Dắt tay lên phòng, Cố Thành Kiêu lén ghé sát tai cô nói: “Khổ cho em rồi.”
“Vẫn còn được mà. So với anh, bà nội mới đúng là sói già!”
Hai người nhịn cười không được. Bà nội ở tầng dưới nhìn hai đứa cười khanh khách cũng vui mừng mỉm cười, ôm mộng nghĩ đến chất trai.
Hiếm khi được rảnh rang, lại đúng là Chủ nhật, mọi người hẹn nhau về Thành Để uống rượu.
Bà nội biết được nên đã chuẩn bị từ sáng sớm. Biết bọn trẻ ngày thường làm việc vất vả, không được về nhà, không được gặp người thân, làm việc còn liều mạng, bà vô cùng thương xót. Vì vậy bà đã dặn nhà bếp chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon để chiêu đãi bọn họ.
Mười giờ sáng, bọn họ cùng đến, mặc đồng phục, đầu cắt húi cua, thân hình đẹp, nhan sắc tuyệt đỉnh. Bà nội nhìn thấy vô cùng thích thú, cười đến rung cả người.
“Cháu chào bà, cháu là Ngụy Nam, mọi người đều gọi cháu là Ngụy Tử.” “Được được, nhìn thằng bé này, khổ người cao lớn, nhất định rất có năng lực.” “Chào bà nội. Cháu là Cao Kỳ Khâm, Tiểu Cao. Cháu đến đây với mọi người chỉ để giành ăn, giành uống ạ.”
“À, cháu là đứa nhỏ tuổi nhất đám này phải không? Cháu trai thật giỏi, tuổi trẻ tài cao.”
“Cháu chào bà nội. Cháu là Tống Cảnh Du, bà cứ gọi cháu là Kình Ngư.”
“Ai ui, thằng bé này dáng dấp anh tuấn, ưa nhìn, quá đẹp mắt. Cháu đã có đối tượng chưa?” Hỏi đến chuyện này, Tổng Cảnh Du rất ngượng ngùng, sờ sờ đầu đáp: “Không có đầu bà nội.” Bà nội càng cao hứng, “Không có là tốt rồi, bà đã có kế hoạch, sẽ tìm đối tượng phù hợp cho cháu.” Ngụy Nam vội vàng nói: “Bà nội, cháu cũng còn độc thân, mấy anh em chúng cháu đều độc thân cả.” Bà nội cười nói: “Không cần vội! Trong tay bà có nhiều cô gái ưu tú xuất sắc, nhất định sẽ chọn người tốt giới thiệu cho các cháu.”
Người già nhìn thấy lớp trẻ luôn thầm ngưỡng mộ. Trong mắt bà cụ, bọn họ đều là miếng thịt tươi, nhìn thật ngon måt.
Cao Kỳ Khâm trẻ tuổi nhất, gãi gãi đầu, đỏ mặt nói: “Bà nội, cháu không cần, cháu có bạn gái rồi.” Cậu ta vừa nói xong, Ngụy Nam, Tống Cảnh Du liền chộp lấy, hỏi tới tấp, “Chuyện khi nào thế? Thằng nhóc này làm thế nào mà lừa chúng ta tìm đối tượng rồi?”
“Đúng vậy. Cậu hại đời con gái nhà ai rồi, thành khẩn khai ra!”
Cao Kỳ Khâm chỉ chỉ Lâm Thiên, “Là chị dâu nhỏ giới thiệu mà, là bạn học của chị ấy.”
“A, hóa ra là cô nàng mũm mĩm đó à?” Mọi người chợt nhớ ra. Lâm Thiển cũng lần đầu nghe nói đến, ngày nào Phạn Phạn cũng đi học với cô, vậy mà không nói cho cô biết, đúng là không có nghĩa khí, “Đội trưởng Cao, hai người hẹn hò lúc nào vậy?”
Bị cả đám thúc ép, Cao Kỳ Khâm càng đỏ mặt hơn, “Tối qua.”
Lâm Thiển quả thật sắp rối lên, “Tối qua? Nói qua điện thoại hả?”
“Ừm.”
“Vậy hiểm lắm cậu mới được nghỉ một ngày, sao không đi gặp cô ấy?” “Cô ấy không rủ.”.
Chẳng phải đàn ông nên chủ động sao? Lâm Thiển quả quyết, “Vậy thì bảo cô ấy đến đây đi.” Cả đám đồng thanh: “Đúng đấy.”