Lâm Du cố gắng khống chế tính tình nóng nảy của mình, đè thấp giọng, nghiến răng nói: “Là tôi muốn đánh anh!”
Tổng Đình Uy vẫn phát huy bản tính vô lại của mình, “Đánh là thương mắng là yêu, hóa ra em thương anh đến thế.”
Nếu không phải có việc cầu xin người ta, với bản tính của mình, Lâm Du không đánh anh ta một trận thì chắc chắn cũng tặng cho anh ta một cú đấm.
“Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Được, được, được.” Tống Đình Uy thu hồi nụ cười ngả ngớn, bày ra dáng vẻ quân tử khiêm tốn, “Thể em muốn thế nào, nói ra anh nghe thử xem nào.”
Bất kể là cách ăn mặc hay cử chỉ, Tống Đình Uy luôn lộ rõ bộ dáng bắt chước Cổ Đông Quân Lâm Du không chịu nổi động tác Đông Thi nhăn mày này của anh ta, da gà nổi tầng tầng, làm cô cảm thấy rất chán ghét. Cô chỉ muốn nhanh chóng bàn bạc xong rồi chạy lấy người.
“Anh muốn ly hôn với chị tôi không ai ngăn cản được anh. Nhưng ly hôn thì ly hôn, tại sao lại nhắc đến tên tôi làm gì? Anh cố ý gây khó dễ cho người khác mới cảm thấy vui vẻ hay sao?”
“Anh không dùng thủ đoạn, em sẽ gả cho anh sao?” “Tống Đình Uy, nếu tình yêu mà anh nói chính là bất chấp tất cả để có được nó thì tình yêu của anh rất nông cạn.”
“Anh không có gì để nói, ít ra anh sẽ đạt được.” Lâm Du thật muốn hộc máu: “Trước tiên không bàn đến vấn đề này, chúng ta nói đến điều kiện ly hôn của hai người đã.”
“Được, em nói đi.”
“Anh hiểu rõ hơn ai hết tình trạng của chị tôi lúc này. Cho dù nói thế nào thì anh cũng chính là thủ phạm kích thích tinh thần chị tôi. Anh không thể phủ nhận điều này đúng không?”
Tống Đình Uy hỏi lại một câu: “Thủ phạm không phải là em sao?” “...” Lâm Du nghẹn họng, tức thì không thể phản bác. Tất cả tâm tình đều tràn lên đôi mắt, nước mắt cay xè rơi xuống ào ào.
Tổng Đình Uy thấy vậy thì luống cuống nói: “Đúng, là anh, Lâm Tiêu bị bệnh đều do anh hết, đều do anh, không liên quan đến em, em đừng khóc nữa!” Lâm Du hít sâu một hơi, cố gắng ngăn nước mắt lại: “Việc trị liệu của chị tôi không thể dừng. Anh có thể ly hôn, nhưng anh phải đảm bảo 100% cổ phần của Quốc tế Lam Thành vĩnh viễn thuộc về chị tôi. Trước khi chị ấy khỏe lại sẽ do mẹ tôi quản lý.” “Nếu mẹ em vào tù thì sao?” “Thế thì sẽ giao cho công ty ủy quyền quản lý thay. Tóm lại số cổ phần đó thuộc về Lâm Tiêu.”
“Được thôi. Trên bản thỏa thuận không nhắc đến việc cổ phần, cho nên nó vẫn thuộc về Lâm Tiêu.” “Anh phải viết rõ ràng điều khoản trong hợp đồng 10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành tặng cho Lâm Tiêu trước khi kết hôn vĩnh viễn thuộc về Lâm Tiêu, giấy trắng mực đen, vậy sẽ tốt hơn.”
Tống Đình Uy cười cười, “Được thôi, chúng tôi có thể cho 10% cổ phần này. Nhà họ Tống vẫn hiểu được câu có ân báo ân. Trước đây nhà họ Lâm đã đầu tư một tỷ giúp đỡ nhà họ Tống vượt qua nguy cơ, hiện tại thì vật về với chủ vậy.”
“Được.” Lâm Du lấy bản thỏa thuận ra: “Đây là bản thỏa thuận tôi đã sửa lại dựa trên bản thỏa thuận trước đó, cũng đã thêm điều kiện này vào.” Cô đẩy bản thỏa thuận và bút ký đến trước mặt anh ta: “Anh xem đi, nếu không có vấn đề thì ký vào đây.”
Tống Đình Uy bất chợt nhận ra Lâm Du đã đào sẵn một cái hố để anh ta nhảy vào. Cô muốn xem anh ta có nguyện ý nhảy vào hay không. “Có gì không đúng sao? Mặc dù điều kiện này chỉ là nói miệng thôi nhưng cũng là điều kiện mà.” “À, tôi biết các anh sẽ chơi chữ trong bản thỏa thuận, nên tôi đoán anh sẽ không dám ký, đúng không?” Tống Đình Uy hơi lúng túng nhưng anh ta không phủ nhận: “Tiểu Du, anh không muốn lừa em, em nói anh để tiện cũng được, hận anh cũng được, nhưng anh không nghĩ ra được cách gì để có thể có được em cả.” “... Tổng Đình Uy, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm!”
Tổng Đình Uy cười có vẻ cay đắng. Đó là nụ cười đau khổ khi bị người con gái mình yêu phủ định tất cả ngay trước mặt mình.
Anh ta giả vờ bình tĩnh, nhún vai, xòe tay, “Đúng, anh không có được tình yêu của em thì có được người em trước vậy. Anh không tin mười năm hai mươi năm sau, trái tim của em vẫn không thuộc về anh.”
“Anh nằm mơ đi!” “Được thôi, thì em cứ cho là anh đang nằm mơ đi. Nhưng con người luôn phải có ước mơ, nếu như thành hiện thực thì sao?”
“Vĩnh viễn sẽ không có điều đó!”
Tống Đình Uy không cười nổi nữa, thật đúng là “Lâm Du tệ bạc với tôi hàng vạn lần, tôi vẫn yêu Lâm Du như lúc xưa”. Anh ta mang theo ba phần ghen tị bảy phần tàn nhẫn nói thẳng thừng với Lâm Du: “Với gia phong nhà họ Cố, chắc chắn họ sẽ không qua lại với gian thương như nhà họ Lâm các người đầu. Cho dù Cố Đông Quân không để ý nhưng ba mẹ và gia tộc của anh ta cũng sẽ không đón nhận em.”
Câu nói này đã đâm trúng nỗi đau của Lâm Du. Cô biết rõ cô và Cố Đông Quân đã định sẵn không có kết quả rồi.
“Nếu không nói đến nhà họ Cố thì Cổ Đông Quân chẳng phải là gì cả. Nói trắng ra anh ta chỉ là nhân viên nhà nước mà thôi, tiền lương năm của anh ta còn không bằng lương tháng của anh. Em theo anh ta chẳng có kết quả đâu, không bằng quay đầu nhìn anh, anh mới là người thật lòng yêu em. Hơn nữa, anh dám nói chẳng có người đàn ông nào yêu em hơn anh cả.” Tống Đình Uy nói đến mức kích động, giơ tay ôm ngực, thành tâm nói: “Vì em anh sẵn sàng chết.” Lâm Du cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt. Cô suy nghĩ một thoáng rồi ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Chỉ một câu thôi, anh có ký bản thỏa thuận này không?”
“Em đồng ý gả cho anh thì anh ký.”
“... Ý anh là không có gì để bàn?” “Anh cho em thời gian suy nghĩ.” “Không cần, tôi không đồng ý.” Lâm Du cất bản thỏa thuận vào túi, đứng dậy muốn bỏ đi.
“Khoan đã!” Tống Đình Uy kéo tay Lâm Du, “Anh có hàng vạn cách để có được em, em đừng vùng vẫy nữa.” Lâm Du quay đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt thù hận: “Anh vĩnh viễn sẽ không có được tôi! Buông cái tay bẩn thỉu của anh ra!”
Đúng lúc này, một đoàn người đi ra khỏi phòng bao riêng, vừa đi vừa nói cười. Lâm Du không hiểu tại sao mình lại quay đầu sang. Cô luôn có cảm giác dường như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình. Vì thế, cô nhìn sang đám người kia, ma xui quỷ khiến làm cô quên hất tay Tống Đình Uy ra. Cái nhìn này làm cô đờ cả người, tại sao lại khéo thế, Cố Đông Quân cũng ở đây. Tổng Đình Uy nhìn theo tầm mắt của Lâm Du thì thấy bản mặt cứng ngắc của Cố Đông Quân và những người khác đang đi trên hành lang.
Ha, sắp có kịch hay để xem rồi!
Anh ta càng siết chặt cánh tay Lâm Du hơn. Lâm Du hất thế nào cũng không hất được tay Tống Đình Uy, cô nén giọng mắng: “Buông ra, anh có nghe không?”
“Không.”
“Anh...”
Cố Đông Quân đi theo các đồng nghiệp ra phía cửa. Ở đây có lãnh đạo và cấp dưới của anh, còn có các vị lãnh đạo đến từ thành phố bên cạnh, anh phải đi cùng và tiếp đón họ.
Trước đó không lâu Lâm Du đã nói lời chia tay. Sau đó, anh chịu không nổi đã gửi tin nhắn hỏi cô tại sao, nhưng cô vẫn không trả lời lại.
Anh đã thông cảm cho cô vì gia đình gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, anh cũng hiểu sự lơ là mà cô dành cho anh, nhưng sự việc đã phát triển theo chiều hướng mà anh không thể nào đoán trước được nữa rồi.
Cô nói chia tay.
Cô hoàn toàn không trả lời anh. Cô uống trà, trò chuyện, hẹn hò... ở tại nơi này với Tống Đình Uy. Đến giờ, bọn họ vẫn còn dây dưa không rõ!
Cổ Đông Quân đã uống rượu, khuôn mặt đỏ hồng thoáng chốc đổi thành tái xanh.
“Buông tôi ra!” Lâm Du dùng hết sức gạt tay Tống Đình Uy ra. Cô vốn định đi, nhưng giờ phút này đôi chân như bị đóng đinh, cứng đờ tại chỗ. Cô vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Cổ Đông Quân, không dám đi qua gọi anh, trong lòng vô cùng đau đớn.