Đã nhiều ngày rồi Lâm Thiển không liên lạc với Lâm Du, Lâm Du cũng không liên lạc với cô.
Sau khi biệt thự trong khu nhà cao cấp Lê Viên của nhà họ Lâm bị niêm phong, Lâm Du đã dọn đến ký túc xá trường để ngủ. Sau đó cô vừa đi thực tập ở đài truyền hình, vừa làm việc ở ký túc xá trong thời gian được nghỉ.
Rất nhiều lần Lâm Thiên Bảo Lâm Du cứ an tâm đến Thành Để mà ở, nhưng cô ấy không chịu.
Lâm Du cũng không đến dự hôn lễ của Lâm Thiển. Lâm Thiển hiểu được đó là vì cô ấy muốn tránh mặt Cố Đông Quân. Hơn nữa, sau khi Cao Kỳ Khâm xảy ra chuyện, tâm trạng của Lâm Thiển cũng buồn bực rất nhiều ngày. Bây giờ chợt nhớ lại cô mới nhận ra đã nhiều ngày rồi cô không gọi điện cho Lâm Du.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mà vẫn không ai bắt máy, Lâm Thiển thật sự không yên lòng, bèn thu dọn một ít đồ rồi ra ngoài ngay.
Hỏi thăm khắp nơi, rốt cuộc Lâm Thiên cũng tìm được ký túc xá của nhân viên đài truyền hình. Nói đúng hơn thì đó chính là ký túc xá của thực tập sinh.
Cô gõ cửa, một cô gái lạ mặt mở cửa cho cô, “Cô tìm ai vậy?”
“Tôi tìm Lâm Du, tôi là em họ của cô ấy, cô ấy có ở đây không?” “Có, hôm nay cô ấy phát sốt nên xin phép về ký túc xá ngủ rồi. Tôi bảo cô ấy đến bệnh viện nhưng cô ấy không chịu, cô mau đi thăm cô ấy đi.”
“À được, cảm ơn cô.” Dưới sự hướng dẫn của cô gái nọ, cuối cùng Lâm Thiên cũng tìm được Lâm Du. Nơi này là một căn phòng lớn, nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng khách dùng chung, còn lại thì được ngăn thành mấy gian phòng nhỏ. Lâm Du đang sống ở một trong số những gian phòng nhỏ đó. Diện tích của gian phòng nhỏ đến mức chỉ có thể kể được một chiếc giường. Phòng nhỏ hẹp, chật chội, lại không thoáng khí, Lâm Thiển đi vào cũng ngại chiếm chỗ, nhưng Lâm Du đang đây.
Cô chua xót không thôi, nhìn Lâm Du thoi thóp trên giường mà càng thêm đau lòng và tự trách.
“Tiểu Du,Tiểu Du, chị tỉnh dậy đi, Tiểu Du?” Lâm Du mơ mơ màng màng, sốt cao đến mặt đỏ bừng, thế nhưng toàn thân không toát mồ hôi. Mà nếu cô ấy không toát mồ hôi thì làm sao hạ sốt được. Lâm Du loáng thoáng cảm giác được có ai đang gọi tên mình, nhưng làm sao cũng không thể mở mắt.
Lâm Thiển sờ lên trán cô ấy, tưởng chừng như bỏng tay. Cô cất cao giọng gọi Lâm Du, “Tiểu Du, chị tỉnh lại đi, Tiểu Du? Em là Lâm Thiên đây! Tiểu Du?”
Lông mi Lâm Du khẽ lay động, nhưng mí mắt lại không mở ra được. Lâm Thiển cuống cuồng, vội gọi to cô gái phía ngoài, “Người đẹp, người đẹp, tới giúp một tay được không? Tôi phải đưa chị ấy đến bệnh viện.”
Dưới sự giúp đỡ của cô gái đồng nghiệp, cuối cùng Lâm Thiển cũng đưa được Lâm Du ra ngoài.
Lâm Thiền định đón taxi, nhưng con đường quốc lộ quạnh quẽ này chẳng có chiếc xe nào cả. Lúc này cô liền hối hận vì đã không lái xe tới đây. Đứng chưa được một lúc thì cô gái nọ đã lạnh đến nỗi đứng không yên, “Tôi còn bản thảo phải giao gấp, tôi đi trước nhé.”
Lâm Thiển không biết phải làm sao, chỉ đành ngỏ lời cảm ơn, “Được, cảm ơn cô.” Cô để Lâm Du dựa vào lưng mình. Cô có thể cảm nhận được sau lưng mình nóng hầm hập.
“Tiểu Du, Tiểu Du, chị cố chịu đựng chút nhé, em sẽ đưa chị đến bệnh viện ngay.”
Lâm Thiên dùng sức đỡ lấy Lâm Du, sau đó bối rối lấy điện thoại ra định gọi cho 120.
Đúng lúc này, tiếng xe hơi gầm rú từ xa đến gần, Lâm Thiển vừa quay lại thì thấy chiếc xe sang trọng kia đã dừng ngay trước mặt. Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, làm cô đang công Lâm Du suýt chút ngã sấp xuống. Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống từ bên ghế lái.
Lâm Thiền định thần nhìn lại, “Tống Đình Uy, sao anh lại ở đây?” “Lên xe trước đi.” Tống Đình Uy đưa tay muốn đỡ lấy Lâm Du. Đương nhiên Lâm Thiển không chịu, “Này này, anh làm gì đó? Đừng động chân động tay!” Tống Đình Uy khẩn khoản nói: “Có phu nhân, mọi thứ đều có nặng nhẹ. Việc gấp trước mắt của chúng ta là đưa Lâm Du đến bệnh viện cấp cứu.”
Lâm Thiển vẫn do dự không đi.
“Lên xe trước đi, sau đó tôi sẽ giải thích, được không?” Nói xong, anh ta cưỡng ép kéo Lâm Du tới, bế kiểu công chúa đưa vào xe.
Lâm Thiển còn có thể làm gì được nữa, đành đi vào theo. Trong lúc trò chuyện cô mới biết được, hóa ra mấy ngày nay Tổng Đình Uy luôn theo đuổi Lâm Du sít sao. Một ngày anh ta đến đây ít nhất ba lần, mặc dù Lâm Du không chịu xuống gặp anh ta lần nào, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ ý định, ngày nào cũng tới.
Lâm Thiển trêu chọc, “Anh đúng thật là chưa thấy quan tài nên chưa bỏ cuộc mà.” Tống Đình Uy: “Không sợ cô chê cười. Đây là lần đầu tiên tôi yêu một cô gái, cô ấy là mối tình đầu của tôi đấy.”
“Xùy...” Tôi còn cười được sao? Đây là chuyện tiếu lâm buồn cười nhất tôi từng nghe đấy!
“Sao vậy? Cô không tin à?” “Anh rất khó mang lại cho người ta cảm giác tin tưởng. Dù gì thì anh cũng từng có nhiều lịch sử vẻ vang để người ta chế nhạo mà. Nhắc đại một chuyện cũng có thể hủy đi giá trị làm người, diệt đi nhân tính.”
“Tay sát gái như anh đừng có gieo họa cho Lâm Du. Xem như tôi xin anh thương xót, buông tha cho chị ấy được không?”
“Nhưng tôi thật lòng với Lâm Du, tôi có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy.”
“Vậy chị ấy bảo anh cút đi thì anh có cút không?”
Tống Đình Uy nghẹn lời, đã biết miệng lưỡi Lâm Thiển lợi hại, không ngờ sức tổn thương người còn độc địa hơn.
“Cố phu nhân, cô không cần chà đạp tôi, tôi sẽ không lùi bước đâu! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ chắc chắn chuyện gì như vậy. Tôi, muốn, cô ấy!” Lâm Thiển: “”
Thoáng chốc đã đến bệnh viện, Lâm Du vẫn đang hôn mê, Tống Đình Uy bế cô lao nhanh vào phòng cấp cứu.
Sau khi Lâm Du được đẩy vào, anh ta vẫn không ngừng gọi điện tìm lãnh đạo bệnh viện, lệnh cho bệnh viện phái bác sĩ giỏi nhất đến để chữa cho cô.
Anh ta đang dùng cách của mình để bảo vệ cô. Lâm Thiển yên lặng ngồi trên ghế chờ tin tức, chứng kiến tất cả. Nếu trước đây Tổng Đình Uy không hèn mạt như thế, nếu anh ta không dây dưa với Lâm Tiểu nhiều như thế, vậy thì, dựa vào sự nhiệt tình và thật lòng của anh ta đối với Lâm Du lúc này, có thể Lâm Du sẽ rung động thật sự.
Nhưng, cô hiểu Lâm Du, không nói đến trước đây đã có Cố Đông Quân, chỉ nhìn vào quan hệ giữa Tống Đình Uy và Lâm Tiêu thôi thì Lâm Du cũng sẽ không chấp nhận Tống Đình Uy. Tất cả những gì Tống Đình Uy làm lúc này đều phí công vô ích.
Khi nhìn thấy Tống Đình Uy cúp điện thoại lại chuẩn bị gọi đi thì cô lập tức lên tiếng: “Anh không thể yên lặng được sao? Chẳng phải bác sĩ đang cấp cứu à? Hơn nữa, vừa nãy y tá đã ra ngoài thông báo là Lâm Du không còn đáng lo nữa, thế sao anh vẫn còn sử dụng nhiều nhân lực như vậy?”
Lúc này Tống Đình Uy mới đành bỏ điện thoại di động xuống. Lâm Thiển lại hỏi: “Tống đại thiếu gia, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, hi vọng anh có thể thành thật trả lời tôi.”
“Cô hỏi đi.”
“Quý công ty mời Dương Liễu Nhi làm người phát ngôn, vậy anh và cô ta đã từng tiếp xúc qua đúng không?” “Đúng vậy, đây chính là việc tất yếu mà!” “Được, vậy tôi lại hỏi anh, Dương Liễu Nhi bất ngờ nổi tiếng trở lại, lôi kéo Cố Đông Quân nhằm xây dựng hình tượng người con gái si tình để tạo scandal cũng là do các anh bày kế phải không?”
Tống Đình Uy sững người, nghĩ thầm: Lâm Thiển này thông minh thật!
“Công ty lớn tìm minh tinh phát ngôn, họ chắc chắn không mong người phát ngôn của mình bị dính vào tin đồn tiêu cực. Thế nhưng Dương Liễu Nhi vừa tuyên bố sẽ trở thành người phát ngôn của quý công ty thì đã bắt đầu bùng nổ một loạt scandal. Tôi thật sự rất hoài nghi đó là chủ ý của anh, mục đích chính là muốn chia rẽ Lâm Du và Cố Đông Quân.”
“Tổng đại thiếu gia, anh im lặng thì tôi sẽ cho là anh ngầm thừa nhận đấy.”