Một tuần sau khi tựu trường, vào một ngày thứ bảy nắng đẹp. Trong vườn, hoa xuân nở nụ vàng nhạt, cùng mai vàng khiêu vũ trong gió lạnh.
Lâm Thiên trở thành kẻ lười biếng, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Cô đang nằm trong ổ chăn ấm áp, tiếc nuối chẳng muốn rời giường. Tiểu Linh ở ngoài gõ cửa: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa?” “Tỉnh rồi, tôi dậy ngay đây.” “Vâng, tôi bày bữa sáng ở dưới lầu, cô xuống ăn nhé.”
Chốc lát sau, Lâm Thiển mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ đi xuống lầu.
Ánh nắng rọi qua khung cửa sổ sát đất. Cô cột tóc hai bên, đội mũ tennis che nắng màu trắng, hai bím tóc vừa khéo lộ ra bên ngoài, vung vẩy trước sau, vô cùng đáng yêu. Cô đeo vợt tennis trên lưng, tay cầm theo một đôi giày chơi bóng màu trắng.
Lúc này, ánh nắng chiếu rọi vào cửa sổ kết hợp với tuổi trẻ thanh xuân trên người cô, càng gia tăng sức sống căng tràn của một cô gái.
Những người giúp việc ở dưới lầu vừa nhìn thấy cô đều bất giác nở nụ cười vui vẻ. Nữ chủ nhân của họ nhìn thật thích mắt. “Quản gia Niên, bà nội nói hôm nay khi nào về?” “Lão phu nhân không có nói, chỉ bảo rằng hôm nay sẽ về.” “À, nếu lúc bà về mà không có tôi, ông nói với bà là tôi đi đánh tennis rồi nhé.”
“Vâng.”
Cô ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì điện thoại trong nhà bỗng nhiên reo vang. Quản gia Niên nhận điện thoại: “Lão phu nhân, có ạ, thiếu phu nhân ở đây, vâng...”.
Quản gia Niên đưa điện thoại cho Lâm Thiển. Lâm Thiển vừa nhận điện thoại liền hỏi: “Bà nội, khi nào bà về? Cháu nhớ bà lắm, cháu chuẩn bị đi đánh tennis này.”
Trong điện thoại, giọng điệu bà cụ vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Tiểu Thiển, xảy ra chuyện lớn rồi.” “Sao vậy bà nội? Bà cứ từ từ nói” “Quân khu gọi điện đến, bảo rằng trong lúc diễn tập, Cố Thành Kiêu bị trúng đạn.” “Hả?” Lâm Thiển hoảng hốt đứng bật dậy: “Anh ấy trúng đạn ở đâu?” “Ngực...” “Cái gì?!” “Người bên quân đội bảo người nhà hãy chuẩn bị tâm lý. Ba cháu vừa nghe tin thì lập tức tăng huyết áp ngất xỉu, đưa đến bệnh viện rồi.”
“Hả?!”
“Mẹ cháu phải đi cùng ba cháu. Bà chỉ là một bà lão, không đi xa vậy được. Tiểu Thiển, nhờ cả vào cháu, chỉ có cháu mới đi được thôi.”
Lâm Thiển gật đầu như băm tỏi: “Được rồi, cháu đi, cháu đi. Nhưng mà bà nội, cháu đi bằng cách nào? Làm sao đến đó được?” “Chuyện này cháu yên tâm, ba cháu sẽ thu xếp. Quân khu sẽ có người tới đón cháu, bây giờ cháu lập tức ra sân bay đi.” “Dạ dạ dạ, được rồi.”
Thế là Lâm Thiên chẳng thèm để ý gì nữa, chỉ xếp hai bộ quần áo, đeo túi xách trên lưng, trang bị thật gọn nhẹ rồi xuất phát.
Trương Khai nhận được lệnh chở thiếu phu nhân ra thẳng sân bay. “Thiếu phu nhân, đây là thuốc chống say sóng, cô nhất định phải uống trước khi lên thuyền.” Trương Khai dặn dò. Lúc đó Lâm Thiển còn chưa hiểu, cứ nghĩ là Trương Khai chuẩn bị để phòng ngừa cô bị say máy bay. “Ừ, cảm ơn.”
Suốt bốn tiếng trên máy bay, mỗi giây dài như một năm. Cô khẩn trương, chỉ muốn mau chóng gặp được Cố Thành Kiêu. Chờ đợi đến sốt ruột, cô che mặt lặng lẽ rơi nước mắt.
Trên người Cố Thành Kiêu có không ít vết sẹo, mới cũ, to nhỏ, đếm không xuể. Cô không dám tưởng tượng nếu ngực anh trúng đạn thì sẽ ra sao nữa. Điều mà cô có thể nghĩ đến là anh lại phải mang thêm một vết sẹo lớn.
Nhớ đến Cao Kỳ Khâm mới hi sinh không được bao lâu, nước mắt của cô lập tức chảy xuống không ngừng. Máy bay đáp xuống bến cảng. Một chiến sĩ mặc quân phục bảo cô lên tàu tiếp viện đến căn cứ quân sự ở Nam Hải. Hành trình kéo dài ít nhất bảy mươi tiếng.
“Cái gì, tôi có nghe lầm không? Bảy mươi tiếng hả?” Chiến sĩ vừa đi vừa giải thích, bước chân gấp gáp: “Đúng vậy chị dâu. Chị mau lên, tàu tiếp viên đang chờ.”
“Cố Thành Kiêu đang ở căn cứ quân sự sao?”
“Phải.”
Lâm Thiển theo sát người chiến sĩ lên tàu tiếp viện. Hạm trưởng tự mình tiếp đón, còn chuẩn bị riêng một phòng cho cô. Đi suốt ba ngày ba đêm, hết bảy mươi tiếng đồng hồ, Lâm Thiên sắp phát điên lên rồi.
Tuy rằng đã uống thuốc chống say sóng, nhưng khoảng thời gian thật sự rất dài. Đêm đầu tiên, cô bị say sóng, nôn đến xanh cả mặt.
Những lúc này, tinh thần con người càng dễ sụp đổ. Cô nằm trên chiếc giường rung lắc, lấy chăn che mặt, vừa khóc vừa gọi tên Cố Thành Kiêu. Anh chính là động lực duy nhất để cô kiên trì. Cuối cùng cũng có tiếng radio thông báo thuyền đến đích. Cơ thể Lâm Thiển dường như sắp gục ngã, ngay cả nụ cười cũng trở nên yếu ớt.
Lênh đênh trên biển khoảng bảy mươi tiếng, phiêu bạt suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cô cũng đến được căn cứ quân sự trên biển của Cố Thành Kiêu.
Cô cảm giác như mất nửa cái mạng, nhưng nhớ tới Cố Thành Kiêu đang trong cơn nguy kịch, cô chẳng dám ngơi nghỉ một phút nào.
Đây là một hòn đảo, bốn phía đều là mặt biển mênh mông bao la. Nhiệt độ không khí rất thoải mái, nhưng gió biến rất lớn, mặt trời cũng rất gay gắt. Lâm Thiên đi từ trên tàu tiếp viện xuống, lúc vừa đặt chân lên đất liền, cả người cô vẫn còn lắc lư. Lâm Thiển đã sắp kiệt sức. Nhưng cơ thể mệt mỏi chẳng đáng là gì so với nỗi âu lo trong lòng. Một tiểu binh chất phác đến tiếp đón cô, an bài cho cô nghỉ ngơi trong một văn phòng đơn giản. “Chị dâu, trước tiên chị ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát đi.” Tâm trí của Lâm Thiển chỉ còn mỗi Cố Thành Kiêu, sốt ruột muốn gặp anh, “Cố Thành Kiêu ở đâu?” “Bây giờ Đại đội trưởng không có ở đây. Chị dâu, chị uống nước đi.” “Cảm ơn, vậy rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?” “Chuyện này... khó mà nói được.” Lâm Thiển vừa mệt vừa đói, lại vừa chóng mặt, nhưng vừa nghe thấy những lời này thì lập tức rơi lệ: “Sao lại khó nói, có cái gì khó nói chứ?” Thấy cô khóc, tiểu binh trở nên lúng túng: “Ơ, chị dâu, chị đừng khóc mà.” “Vậy cậu nói rõ cho tôi biết đi.” “Vì diễn tập thực chiến trên biển nên tôi không thể xác định vị trí cụ thể của bọn họ được. Đại đội trưởng bị thương ở trên biển, chuyện vừa xảy ra thì quân hạm đã lập tức quay trở lại. Không chừng lúc này quân Hạm cũng sắp đến rồi.”
“Sắp đến, sao lại đi lâu như vậy?”
“Đúng vậy, Nam Hải rộng lớn, không phải chị tới đây cũng mất ba ngày đó sao?” Lâm Thiển hoảng hốt: “Vậy tình hình anh ấy sao rồi?” “Tôi cũng không biết, chỉ nhận được tin Đại đội trưởng bị thương hôn mê.”
Bị thương hôn mê...
Bắn trúng ngực, hết sức nguy kịch... Lâm Thiển hoảng sợ đến phát run, không biết vì đói hay vì run thật. Suốt quãng đường khổ cực ngày đêm này, cho dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng quả thật cô cũng không dám nghĩ tới. Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng cảnh báo, Lâm Thiển ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có chuyện gì vậy?”
“Có quân hạm trở về, chắc là nhóm người Đại đội trưởng về rồi. Để tôi đi xem.” Lâm Thiển tuyệt vọng cứng đờ tại chỗ. Cố Thành Kiêu trúng đạn hôn mê, trở về đã mất ba ngày ba đêm, thời gian lâu như vậy sẽ không sao chứ? Hơn nữa, thiết bị chữa trị trên đảo có đầy đủ không? Có thể cứu người không? Hay là Cố Thành Kiêu đã...
Cô càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt tuôn như mưa.
Lúc sắp đi ra, cửa đột nhiên bị mở từ bên ngoài. Lâm Thiển tập trung nhìn, “Cố Thành Kiêu?” Cô hoảng hốt kêu lên.
Thì ra Cố Thành Kiêu sợ quân hạm cập bến quá chậm, cho nên mới đổi sang đi ca nô để rút ngắn thời gian lên bờ.
Lâm Thiên nhìn người đàn ông đứng ngoài của một cách khó tin. Anh mặc quân phục, tư thế hào hùng, oai vệ đĩnh đạc, khóe miệng mơ hồ có nụ cười, vẻ mặt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Trong giây phút đó, nỗi bi ai của cô bỗng biến thành niềm vui vô hạn, nước mắt trào dâng.
Từ ngữ hay nhất trên thế giới này chính là “một phen hết hồn”.