TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 381: Mục tiêu ám sát

Cố Thành Kiêu trở về căn cứ với vẻ mặt nặng nề. Lâm Thiên thấy nét mặt nghiêm túc của anh thì biết mình nên rời khỏi.

“Anh đi làm việc đi, em có thể tự về ký túc xá.”

Cố Thành Kiêu xoa đầu cô gái ngoan của mình. Anh kéo gáy cô lại gần, hôn một cái lên trán cô: “Chờ anh về.” “Vâng, em sẽ không đi lung tung đầu. Anh yên tâm.” Lâm Thiên nhìn theo anh, bóng dáng gấp gáp ấy khiến lòng cô và chóp mũi đều chua xót.

Cô chỉ là một người vợ bình thường, không biết chuyện quốc gia đại sự. Cô chỉ biết chồng mình còn đang

mang vết thương trên người, nhưng vẫn phải đi giải quyết công việc. Thân là một người vợ, cô vô cùng xót xa cho anh, nhưng cô cũng chỉ có thể ở phía sau ủng hộ anh.

Dần dần cô đã hiểu được bà nội và mẹ chồng, càng hiểu được tâm trạng của hàng vạn người vợ quân nhân khác.

So với trước đây, cô càng yêu người đàn ông này hơn. Không phải chỉ đơn thuần là thích nữa, mà càng ngày càng thêm lưu luyến đậm sâu.

*****

Cố Thành Kiêu vội vàng chạy tới phòng họp. Thẩm Tự An chiều tư liệu mới nhất trên tường. Sắc mặt ba người Trịnh Tử Tuấn, Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du đều nặng nề, cùng nhìn lên màn ảnh chiếu. “Lão Đại.” Bốn người đồng loạt lên tiếng.

“Chuyện là thế nào?”

Thẩm Tự An: “Nhân viên điều tra của tổ điều tra xem camera giám sát thì phát hiện phát súng của La Tân hơi khả nghi. Lúc đó, đáng lý cậu ta phải bắn vào vị trí này, lệch 45 độ so với vị trí lão Đại. Cho dù là bắn tệ đến mấy thì cũng không thể nào lệch nhiều như vậy, huống chi La Tân lại là tay thần xạ toàn quân suốt ba năm.”

Tống Cảnh Du chen vào một câu: “La Tân là một trong những tay bắn tỉa mà đội của chúng ta tuyển chọn năm nay. Hơn nữa thành tích sát hạch của anh ta còn là hạng nhất.”

Ngụy Nam khó hiểu, hỏi: “Có khả năng lúc cậu ta ngồi ca nô đột nhiên bị rung lắc không? Tôi nhớ rõ lúc lão Đại trúng đạn, ca nô của tôi và bọn họ cũng đang ở gần đó. La Tân lập tức chất vấn Giang Tử Hào tại sao lại quay đầu ca nô, còn nằm cố áo của Giang Tử Hào quật ngã xuống. Tôi phải nhảy qua kéo cậu ta ra.”

Thẩm Tự An: “Tổ điều tra đã hỏi Giang Tử Hào, cậu ta nói lúc đó mình chỉ chạy thẳng một mạch, không hề quay đầu hoặc rẽ ngoặt gì cả. Cậu ta cũng chẳng biết vì sao La Tân lại làm như vậy. Lúc đó camera tự động cũng quay được, ca nô của bọn họ chạy thẳng một đường.” Thẩm Tự An: “Sau khi thẩm vấn Giang Tử Hào thì tới lượt La Tân, nhưng tổ điều tra đợi hồi lâu mà vẫn không thấy người tới. Lúc đi tìm thì họ phát hiện cậu ta đã ngậm súng tự sát trong ký túc xá. Đây là ảnh hiện trường, mọi người xem đi.” Tống Cảnh Du vuốt mặt, thở dài nói: “Tiếc cho một nhân tài! Có điều đây không thể gọi là sai sót hoặc sự cố được. Lão Đại, anh thấy sao?”

Cố Thành Kiêu ngầm hiểu lời nói của Tống Cảnh Du. Lúc đó súng của La Tân nhắm vào anh, viên đạn cũng bắn về phía anh. Nếu như không phải anh phản ứng nhanh thì đã trúng chỗ hiểm rồi.

Cố Thành Kiêu im lặng, nhìn hết liên tục mấy tấm ảnh chụp ở hiện trường rồi hỏi: “Đã loại trừ trường hợp cậu ta bị giết?” Thẩm Tự An: “Hiện trường không phát hiện dấu vân tay của người thứ hai. Trên súng lục cũng chỉ có vân tay của cậu ta, cho nên kết luận trước mắt là tự sát.”

Cố Thành Kiêu lắc đầu: “Không đúng, một phòng ký túc xá có bốn người ở, không thể nào không có dấu vết của người thứ hai. Trừ phi sau khi giết người, hung thủ đã xử lý hiện trường, xóa sạch dấu vân tay.” Mọi người cảm thấy không thể tin nổi. Đặc biệt là Ngụy Nam, sau khi nhận thức được sự việc, anh ta vẫn không phản ứng kịp, “Kình Ngư, tôi không hiểu ý của lão Đại, cậu nói lại cho tôi hiểu đi.”

Lời này cũng không phải có ý là anh ta không hiểu, mà là anh ta cần một người đồng ý kiến, để xem người đó có suy nghĩ giống mình hay không. Tống Cảnh Du: “Có người sai khiến La Tân giết người, mục tiêu là lão Đại. Đáng tiếc hành động của La Tân thất bại, cho nên cậu ta bị diệt khẩu.” Ngụy Nam lập tức bộc phát cơn giận, vỗ mạnh lên bàn, mắng: “Ai sai khiến cậu ta ra tay với cấp trên như vậy, không muốn sống nữa à?!”. Mọi người đều ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Có ám sát ngay trong quân đội, hơn nữa mục tiêu lại là Cố Thành Kiêu. Đúng là chuyện mới nghe lần đầu!

Cố Thành Kiêu nhìn về phía Tống Cảnh Du. Tống Cảnh Du im lặng lắc đầu với anh.

Trước đây Tống Cảnh Du được lão Đại giao phó, âm thầm điều tra Tư lệnh Lưu, nhưng đã lâu như vậy mà anh vẫn chưa có đầu mối.

Hoặc có lẽ, bọn họ đã đi sai hướng. Cố Thành Kiêu: “Phong tỏa tin tức, kết án tự sát.” “Lão Đại.” Ngụy Nam không đồng ý: “Như vậy rất nguy hiểm, có người âm thầm muốn giết anh đấy.” Tổng Cảnh Du ấn Ngụy Nam đang bốc đồng ngồi xuống. “Ngụy Tử, anh ngồi xuống đi. Đây là lão Đại tương kế tựu kế, nếu như lúc này đi tra rõ thì chẳng phải rút dây đồng rừng sao?” Nói như thế Ngụy Nam mới không còn kiên quyết nữa, nhưng anh ta vẫn tức giận như cũ: “Đừng để tôi bắt được tên khốn kiếp này! Lão Đại, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Cố Thành Kiêu: “Gần đây nhất cử nhất động của chúng ta đều bị theo dõi, vì vậy không nên làm gì cả.” Anh nhìn Trịnh Tử Tuấn vẫn luôn trầm mặc, không nói lời nào, liền hỏi: “Tử Tuấn, cậu có ý kiến gì không?” Mọi người đều im lặng, không khí phòng họp trở nên khẩn trương. Trịnh Tử Tuấn ngẩng đầu nhìn Cố Thành Kiêu, vài lần muốn mở miệng nhưng đành phải nuốt lời xuống.

Ngụy Nam gấp gáp, không nhịn được hỏi: “Tử Tuấn, cậu xem ai cũng sốt ruột hết rồi. Rốt cuộc cậu có cái nhìn thế nào?” Áp lực tâm lý của Trịnh Tử Tuấn rất lớn, vừa hi vọng đúng, lại vừa hi vọng sai. Anh thấp giọng nói: “Không phải trước kia chúng ta nghi ngờ trong đội có nội gián sao? Nếu như Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ hợp lực với nội gián thì...”

Ngụy Nam lập tức mắng: “Mẹ nó, hay thật, muốn tiêu diệt Đội đặc nhiệm Dã Lang của chúng ta sao? Tới đây, giết Ngụy Nam tôi trước thử xem!”

Cuối cùng cuộc họp này cũng không có kết quả. Cố Thành Kiêu ký lên tờ giấy kết án La Tân tự sát, vụ án này xem như là chấm dứt.

Đang lúc mọi người chuẩn bị giải tán, Thẩm Tự An lại thu được một tin tức quan trọng.

“Lão Đại, xảy ra chuyện lớn.” Anh nhìn chằm chằm màn hình vi tính, chỉ sợ đọc sai một chữ. “... Trong lúc càn quét dư đảng Tam Giác Vàng, Đội phòng chống tội phạm ma túy gặp phải mai phục, toàn quân bị diệt. Mười lăm nhân viên cảnh sát không một ai sống sót, bao gồm cả Phó đại đội trưởng.”

Tin tức vừa tung ra, không chỉ gây chấn động cho Đội đặc nhiệm Dã Lang, còn làm chấn động cả người lãnh đạo cao nhất của quốc gia, đồng thời cũng chấn động toàn cầu.

Cố Thành Kiêu đứng ngồi không yên, lập tức xin cấp trên cho tiếp nhận vụ án Tam Giác Vàng.

Lần này anh nắm chắc phần thắng trong tay. Ngoại trừ Đội phòng chống tội phạm ma túy ra, anh là người tiếp xúc trực tiếp với vụ án. Hơn nữa, Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ bị hiềm nghi lớn nhất lại đã từng là người của Đội đặc nhiệm Dã Lang, chỉ có anh mới có tư cách tiếp nhận vụ án này. Những lời thỉnh cầu của anh lại bị bác bỏ!

“Tư lệnh Lưu, tại sao không duyệt?” Anh gọi thẳng điện thoại cho Lưu Mẫn Sướng.

Lưu Mẫn Sướng từng là cấp dưới của Cố Nguyên. Cố Thành Kiêu vẫn luôn gọi ông ta là chú. Lưu Mẫn Sướng là người đã nhìn Cố Thành Kiêu trưởng thành.

Ông ta nói trong điện thoại: “Thành Kiều, cháu bình tĩnh đi. Chính bởi vì kẻ bị hiềm nghi từng là người của cháu, cho nên chú mới lo lắng hai người đó nhắm vào cháu. Cháu cứ ngoan ngoãn ở lại căn cứ Nam Hải, làm tốt việc diễn tập thực chiến đi.”

“Nhiều chiến hữu đã hi sinh như vậy rồi, sao cháu có thể ở lại được?” Cố Thành Kiêu phát điên hét lên. Lưu Mẫn Sướng cũng rống theo: “Đây là quân lệnh!”

Phải, là quân lệnh Quân lệnh như núi!

Đọc truyện chữ Full