Cố Đông Quân đã chờ ở khu ký túc xá nữ một lúc lâu. Trời càng tối, trái tim anh càng trĩu nặng. Anh sợ Lâm Du không trở lại. Thật may là anh nhìn thấy cô.
Thật may là không phải cô không về nhà ngủ.
Lâm Du trưng ra đôi mắt ướt sũng sưng vù, không thể che giấu vẻ ngoài hỗn độn, “Anh... anh.” Cô vội vàng ngoảnh đầu tránh đi tầm mắt, len lén đưa tay lau khô nước mắt.
Đây là cửa ký túc xá nữ, Cố Đông Quân là đàn ông đứng đây đã gây chú ý. Hơn nữa Lâm Du cũng xem như là nổi tiếng, hai người vừa đứng đã thu hút ánh mắt của người xung quanh. Ngay cả dì bảo vệ cũng không nên được tò mò ló đầu ra nhìn.
“Anh cái gì mà anh. Đi nào, đi ăn.”
“Tôi không đói bụng.”
“Anh đói.”
Cố Đông Quân quay người bước đi hai bước lại không thấy Lâm Du đi theo liền quay đầu hỏi: “Có cần anh kéo đi không?”
Lâm Du lắc đầu.
“Vậy đi nhanh lên, bằng không...” Cố Đông Quân đút hai tay vào túi, hất hất cằm, “Bằng không sẽ càng nhiều người thấy hơn. Đi!”
Có lẽ lời nói của anh cũng có tác dụng, hoặc trong thâm tâm cô không bài xích chuyện đi cùng anh. Cho nên đến cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi theo anh. Lên xe, người quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, khiến cho Lâm Du có chút thảng thốt. Cô không dám quay đầu nhìn anh, chỉ khẽ đảo mắt len lén ngắm anh. Gò má của anh lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn xe khi có khi không. Trái tim cô cũng theo đó phập phồng phập phồng.
Cô nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện anh cứ đi về phía trước không có ý định dừng lại, liền có chút nóng ruột hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Ăn cơm.”
“Xung quanh trường học có nhiều quán ăn mà, sao anh phải đi xa như vậy?” “Quán ăn xung quanh trường học quá nhỏ, lại ồn ào, lại không thích hợp với anh.”
Điều này cũng đúng. Người đàn ông thành thục mặc âu phục không thích hợp ngồi giữa một đám học sinh ngây ngô. Nhưng con đường này càng đi càng xa lạ, trong lòng Lâm Du càng khẩn trương bất an.
Cố Đông Quân tất nhiên biết tâm trạng của cô lúc này, nên an ủi cô: “Yên tâm, anh không ăn em đâu!” Chốc lát sau, xe lái vào một khu nhà. Trời tối, Lâm Du không nhìn thấy tên chung cư, hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
“Đây là đâu vậy?”
“Nhà anh.”
“Nhà anh?” Cô kinh ngạc không thôi, “Anh dẫn tôi đến nhà anh làm gì? Đưa tôi về, không... Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe...”
Cố Đông Quân bất mãn quát lớn một câu, “Đừng làm loạn!”
Lâm Du: “...” Người này bây giờ thật bá đạo! Cố Đông Quân lái xe đến hầm dưới nhà, tắt máy rồi mới chậm rãi nói: “Mẹ anh bảo đầu bếp nấu cơm, đã đưa tới nhà rồi. Em đi lên ăn giúp anh. Nếu không... anh cũng không ăn.”
“Anh không ăn sao được? Không phải dạ dày anh không khỏe sao? Không ăn cơm, bụng đói, lúc xã giao lại ăn thật no, rồi uống rượu, bữa no bữa đói, lại còn uống rượu, bệnh dạ dày càng không khá hơn được.”
Cố Đông Quân điểm tĩnh nhìn cô. Ánh mắt nhàn nhạt hiền hòa như ánh trăng, trong sáng, thấu hiểu, đi vào lòng người.
Lâm Du không tự chủ giải thích: “Trước đây không lâu tôi có gặp bác gái ở bệnh viện. Bác đi bốc thuốc bắc trị bệnh dạ dày cho anh, nói anh thường xuyên tiếp khách uống rượu làm hỏng dạ dày.”
“Xuống xe đi, anh thật sự rất đói.” Cố Đông Quân không nói gì xuống xe trước, còn vòng sang ghế lái phụ, tự mình giúp cô mở cửa xe.
Lâm Du lần chân không bước ra, vô cùng mâu thuẫn. Nếu đi thì thật không phù hợp với thân phận của hai người. Nếu không đi thì cô sợ anh đói bụng mà không chịu ăn.
Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn xuống xe. Lúc chờ thang máy bọn họ gặp được người quen của Cố Đông Quân, “Cục trưởng Cố, hôm nay về sớm vậy sao?” Lúc người này nói chuyện mà mắt cứ nhìn Lâm Du. Cố Đông Quân trông vậy mà cũng đem phụ nữ về nhà.
Cố Đông Quân gật đầu ôn hòa hỏi: “Lão Triệu, cơm nước xong rồi sao?” “Ừ. Bế con ra ngoài đi dạo bộ, ở nhà giữ không nổi.” Lão Triệu thấy anh hôm nay nói hơi nhiều, liền to gan hỏi, “Bạn gái hả?”
Cố Đông Quân cười cười, “Anh đoán xem phải không?” Lão Triệu vừa định nói phải thì Lâm Du lắc đầu phủ nhận, “Không phải đầu. Chúng tôi... là họ hàng.”
Được rồi, họ hàng, cứ coi như là người nhà đi. Lão Triệu có vẻ không hiểu những đứa nhỏ đã gấp gáp bỏ đi trước, “Cục trưởng Cổ, trò chuyện sau nhé!”
“Được, đi thong thả.”
Vào thang máy, cả hai đều giữ im lặng suốt quãng đường. Lâm Du nhìn ra nơi này không bằng khu nhà trọ trước kia của anh. Khu nhà này thoạt nhìn có vẻ hơi cũ một chút, nhưng tiện nghi đầy đủ, vị trí cũng rất tốt, xung quanh đều là trường học khá có tiếng. Có thể nói đây là “khu nhà trọ trường học giá trên trời”.
Đến phòng, Cố Đông Quân mở cửa vào nhà, thay giày rồi đưa cho cô một đôi dép lê. Đôi dép còn mới, lại là màu hồng, còn có tạo hình thỏ con dễ thương. Lâm Du thay dép lê. Đôi dép vừa vặn khiến cô có cảm giác như anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Căn hộ này có ba phòng ngủ hai phòng khách. Tuy căn hộ rất khang trang nhưng phong cách thiết kế là của mười năm trước. Thiết bị tiện nghi cũng không bằng nơi ở trước của anh, nhưng hơn ở chỗ thoải mái và ấm áp.
Trên bàn ăn để hai hộp cơm giữ nhiệt. Cô mở một hộp ra, bên trong toàn thức ăn màu sắc phong phú, hơn nữa đều là thức ăn dễ tiêu hóa. Một hộp khác đựng thuốc bắc, nắp hộp vừa mở ra cả phòng đã sức mùi thuốc. Cố Đông Quân nhíu mày, lập tức đậy nắp rồi bỏ hộp cơm vào phòng bếp. Hai người ngồi đối diện ăn cơm. Thỉnh thoảng anh gắp thức ăn cho cô, nhưng hai người không hề trao đổi lấy một ánh mắt.
Im lặng kéo dài đến cả một thế kỷ, cuối cùng Lâm Du cũng chủ động phá vỡ yên tĩnh, “Sao anh lại chuyển nhà? Ở đây không phải xa nhà anh hơn sao?”
“Gần cơ quan.”
“A.”
“Hơn nữa.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, “Anh không muốn người khác hiểu lầm anh với bạn gái cũ còn qua lại.”
Lâm Du ngẩn ra, đây là giải thích cho cô nghe sao? Nhưng cô tận mắt nhìn thấy anh ôm hôn Dương Liễu Nhi. Nếu lúc đó cô không xuất hiện, có lẽ bọn họ đã phát sinh quan hệ mà quay lại với nhau lần nữa rồi. Ánh mắt Cố Đông Quân trở nên rất sắc bén, trịnh trọng nói: “Nói trăm lần cũng vậy, anh không có quan hệ gì với Dương Liễu Nhi, cũng không thể có chuyện tái hợp. Đừng vì chính mình muốn chia tay mà em kiên quyết gắn mác phản bội cho anh. Như vậy chẳng phải em đỡ phải áy náy hơn sao?”
Lâm Du: “...”
Cố Đông Quân không khỏi hối tiếc mình đã kích động nói năng nặng lời như vậy. Anh hít một hơi sâu lấy lại không khí hòa hoãn rồi nhẹ giọng nói: “Không nhắc đến người không liên quan nữa. Em ăn cơm đi, hơi nguội rồi.”
Nói xong anh thuận tay gắp cho cô miếng thịt dê hầm, “Em ăn nhiều một chút. Anh không ăn nhiều vậy đâu.”
Lâm Du từ từ thưởng thức thức ăn. Trước kia khi cô và anh còn ở bên nhau, bác gái cũng thường bảo dì đưa đồ ăn đưa canh đến. Cô rất nhớ mùi vị ngon miệng này.