Cố Đông Quân đã không còn kích động như lúc nãy, sức lực cũng không còn thô bạo nữa, nhưng anh vẫn ôm chặt cô không buông.
Anh dịu dàng sâu lắng nói: “Tiểu Du, anh ta có thể cho em thì anh cũng có thể, vì sao em lại không tin anh? Anh tự đánh giá mình không hề thua kém Tống Đình Uy ở bất kỳ phương diện nào, vì sao em thà chấp nhận điều kiện của anh ta cũng không muốn nhận lấy sự giúp đỡ của anh?” “Tiểu Du, anh ta giúp em là có điều kiện, còn anh không cần em báo đáp bất kỳ điều gì, vì sao em không tin anh?” Cố Đông Quân cứ lặp đi lặp lại câu hỏi vì sao cô không tin anh. Anh chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, đó là lòng tự ái của cô quá cao, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Thể thì cứ để anh tỏ ra yếu đuối vậy.
“Em trả lại tiền cho Tống Đình Uy đi! Sau này chúng ta cùng nhau nghĩ cách chuyện của gia đình em, được không Tiểu Du?” Lâm Du khóc đến nhức cả mắt. Từ xế chiều đến giờ, nước mắt cô gần như không ngừng chảy, càng khóc càng nhức, mà càng nhức thì lại càng chảy nước mắt.
Cô đẩy mạnh Cố Đông Quân ra, lớn tiếng lên án: “Đồ thầy bói nói dựa, mẹ tôi ra tù rồi anh mới nói những lời này thì còn tác dụng gì? Tôi biết, ba mẹ tôi là do Cố Thành Kiêu đưa vào tù, cho nên nhà họ Cố mới không muốn giao du với vũng nước đục này. Bây giờ anh lại nói mình có thể giúp đỡ... anh chẳng những là thầy bói nói dựa mà anh còn lừa gạt tôi. Tên thầy bói nói dựa lừa đảo, anh đừng qua đây!”
Cố Đông Quân hơi nghiêng người về trước, bước lên nửa bước. Anh không ngờ Lâm Du lại đột nhiên kích động như vậy, càng không ngờ cô sẽ nói mình như thế.
Anh muốn giải thích, nhưng cô không cho anh cơ hội. “Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe gì hết! Tôi thích Tống Đình Uy và tiền của anh ta đấy, sao hả? Tiền lương của anh ta cũng tương đương với tiền lương của anh, tôi là người ham hư vinh, thích kiếm tiền nhiều hơn đấy, sao hả?” “Anh đừng tưởng bở cho rằng tôi vẫn còn thích anh. Tôi đã bảo là tôi không còn thích anh nữa, anh nghe không hiểu sao?” “Anh dựa vào đâu mà cho rằng mình mạnh hơn Tống Đình Uy? Nếu anh không phải họ Cổ thì anh chẳng là cái thá gì cả. Anh dựa vào đâu mà cho rằng mình là tình yêu đích thực của tôi, còn Tống Đình Uy chỉ đùa bỡn tôi? Anh ta có thể thay đổi vì tôi, còn anh có thể không?” “Nói miệng đều là giả tạo, hành động thực tế mới là thật, mà anh chính là người dối trá! Đó là nguyên nhân tôi chọn Tống Đình Uy, bởi vì anh ta chân thành hơn anh.” Lâm Du nói một lèo, nhân lúc Cố Đông Quân thừ người ra, cô quả quyết thay giày rồi chạy ra khỏi nhà.
Ngoài trời đã tối mịt, trên bầu trời đêm vẫn còn mưa lất phất. Lâm Du vừa chạy vừa khóc. Cô vô tâm làm tổn thương Cố Đông Quân, nhưng hết cách rồi, cô sợ mình sẽ mềm lòng mà để lộ bí mật cô vẫn còn yêu anh.
Về phần Cố Đông Quân, lời nói của Lâm Du tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến anh ngẩn người thật lâu rồi mới hoàn hồn lại.
Nhưng cho dù lời nói của cô căm hận đến mức nào, anh vẫn vững tin vào trực giác của mình.
Chính là tự tin như thế
Anh nén nỗi buồn, gọi điện cho Phan Tuệ, “Mẹ, cảm ơn đồ ăn và thuốc bắc của mẹ” “Con uống hết thuốc rồi hả?”
“Không thừa một ngụm.” “Ừm, mấy ngày nay con nhất định phải uống thuốc đúng giờ, đừng đi xã giao nữa. Mỗi ngày mẹ sẽ bảo dì Lý đem qua.” “Cảm ơn mẹ... Con nhớ hình như mẹ đã từng nói với con là sắp đến sinh nhật mợ rồi phải không?”
“Đúng rồi, là ngày mai đây. Con có rảnh đến dự không?”
“Có, nhưng con không có thời gian chuẩn bị quà, cũng không biết mợ thích gì, mẹ chuẩn bị giúp con nhé.”
“Mẹ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, không cần con nhọc lòng. Con cứ đến tay không là được.”
“Vâng, ngày mai con nhất định sẽ đến.”
Hôm sau, sinh nhật Dương Nhân, nhà họ Phan đặt trước tiệc ở khách sạn lớn xa hoa, mời người thân bạn bè đến chúc mừng.
Nghe nói Cố Đông Quân sẽ tới dự tiệc, thể là Dương Liễu Nhi bèn hủy hết công việc, cố ý bay gấp trong đêm từ nơi khác về đây. Tất cả mọi người đều lấy làm lạ, ấy vậy mà năm nay Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi lại đi cùng nhau. Vui vẻ nhất đương nhiên phải kể tới người được chúc thọ là Dương Nhân. Bà ta lặng lẽ lôi kéo Phan Tuệ: “Chị, chị nhìn kìa, em nhìn tới nhìn lại vẫn thấy Liễu Nhi xứng với Đông Quân nhất.”
Trước kia, đúng là Phan Tuệ rất xem trọng Dương Liễu Nhi, còn nhiều lần thuyết phục bên tai con trai. Nhưng từ khi chân tướng cứu người trong vụ tai nạn ở Đại Thanh Sơn lộ ra ánh sáng và sau đó là vụ tranh chấp lừa gạt tiền quyên góp, thì bà đã không thể nào xem trọng Dương Liễu Nhi như trước được nữa. Huống chi, bà biết người mà con trai mình thích là Lâm Du.
“Đông Quân tìm tới tìm lại vẫn chưa tìm được ai thích hợp, chớp mắt đã ba mươi hai tuổi rồi. Tuy nói đàn ông trưởng thành hơn chút cũng không sao, nhưng con gái tốt nhà người ta sẽ bị soi mói.”
Dương Nhân kéo lấy Phan Tuệ, mỗi chữ mỗi câu đều đánh vào tâm lý của bà.
“Chị à, em từng đích thân hỏi Liễu Nhi rồi, trong lòng Liễu Nhi vẫn còn Đông Quân. Hơn nữa, con bé cũng nói thẳng với em rằng giới giải trí quá phức tạp. Mặc dù nó có phòng công tác của riêng mình, nhưng phòng công tác đó do công ty quản lý đứng tên. Nói trắng ra con bé chỉ là công cụ kiếm tiền của công ty mà thôi. Nó không có nhiều tự do, nếu có thể tìm được một bến đỗ tốt đẹp, nó sẽ rời khỏi giới giải trí.”
“Thật hả?” Trong mắt Phan Tuệ lóe lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Đương nhiên rồi, em và Liễu Nhi như mẹ con vậy, chuyện gì nó cũng nói với em. Vì chuyện Đông Quân và Lâm Du quen nhau mà nó đã khóc ba ngày ba đêm đấy. Nó cứ nói mình đã không cố gắng trân trọng duyên phận với Đông Quân, vào giới giải trí là lựa chọn sai lầm nhất. Nó hối hận đến xanh cả ruột.”
Phan Tuệ thở dài, “Chị cũng nhìn Liễu Nhi lớn lên, nhưng chuyện này không thể thuận theo chị được, chỉ có thể dựa vào Đông Quân thôi.”
Dương Nhân gật đầu, “Em biết, có điều chị cũng có thể khuyên nhủ Đông Quân mà. Nếu Lâm Du vẫn không chịu quay lại, chẳng lẽ Đông Quân cứ không kết hôn? Lâm Du còn nhỏ tuổi, nhưng Đông Quân với Liễu Nhi đều lớn cả rồi. Liễu Nhi lại là con gái, không thể chờ Đông Quân quá lâu đâu.”
Đang nói thì Phan Khả Vận cười duyên đi tới kéo tay Dương Nhân, “Mẹ, đi toilet với con đi.”
“Con bé này, mẹ đang nói chuyện với cô con mà. Đi toilet cũng phải có người đi cùng ư?” “Con muốn mẹ đi cùng con mà...” Phan Khả Vân làm nũng với Phan Tuệ, “Cô à, tạm thời trả mẹ lại cho cháu được không ạ?”
Phan Tuệ: “Được được được, cô không giành mẹ cháu nữa, cứ đưa mẹ cháu đi mà dùng.”
“Hì hì, cảm ơn cô.”
Trong phòng tiệc có toilet nhưng Phan Khả Vân vẫn kéo Dương Nhân ra ngoài, Dương Liễu Nhi đang đứng chờ ở đầu cầu thang. Sau khi nổi tiếng trở lại thì cô ta càng bận rộn hơn trước kia, hiếm khi về đây, cũng hiếm khi gặp mặt Dương Nhân một lần.
Bình thường bọn họ đều liên lạc qua điện thoại, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Dương Liễu Nhi rất vô chừng. Thế nên cô ta cũng hiếm khi có cơ hội trò chuyện đàng hoàng với Dương Nhân. Ba người gặp nhau, Dương Liễu Nhi liền hỏi thẳng vào vấn đề: “Dì Út, có phải Đông Quân đã biết hết rồi không?” Dương Nhân rất nắm chắc kế hoạch của mình, nói như đinh đóng cột, “Dì đã nói với cô ta đó là ý kiến của mẹ Đông Quân, nếu cô ta nghĩ quan hệ giữa mẹ con họ Cố Đông Quân không thân thiết thì cứ việc đi đâm thọc. Dì nghĩ rằng cô ta sẽ không dám nói với Đông Quân đâu.”
“Nhưng mà, hình như Đông Quân vẫn chưa thể từ bỏ cô ta.” “Đông Quân chưa thể từ bỏ cô ta cũng không sao, đó chỉ là vấn đề sớm muộn. Chỉ cần Lâm Du thật lòng với Đông Quân thì chiêu này của di sẽ hữu dụng.” Phan Khả Vận tò mò hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đã nói gì với Lâm Du? Sao cô ta lại nghe lời mà rời xa anh Đông Quân thế?”