“Giáo sư J cũng là giáo sư của Viện nghiên cứu Lawrence. Viện nghiên cứu của chúng tôi có một quy định: nếu ai
đắc tội với giáo sư trong v3iện chúng tôi, các giáo sư khác cũng sẽ nhất trí đồng lòng. Bây giờ tôi nói rõ ràng với cô,
tôi không thích cô và đứa con mất dạy ngang n1gược của cô, thế nên mời cô đưa con cô rời khỏi Viện nghiên cứu
của chúng tôi ngay, lập tức!”
Viền mắt Lăng Tư Kỳ đỏ lên, ánh mắt9 cô nhìn nhân viên y tế ngập tràn tức giận.
“Con trai tôi năm nay mới 4 tuổi, bây giờ bệnh của nó chỉ có giáo sư J mới có thể chữ3a được. Chỉ vì con gái chị và
phải con trai tôi, con trai tôi muốn con gái chị xin lỗi mà chị muốn cướp đoạt cá tính mạng của
no?8”
Nhân viên y tế kia cười lạnh: “Cô này, tôi nói lại lần nữa, mong có hiểu rõ rằng Viện nghiên cứu Lawrence là một tổ
chức khám chữa bệnh tư nhân của nước ngoài. Đừng nói là một đứa trẻ, năm xưa, có người là nguyên thủ quốc gia,
bà chủ Saka của chúng tôi cũng không vừa mắt nên đến tận khi người kia qua đời cũng không giúp đỡ. Điều này
thì rất nhiều người quan tâm đến việc khám chữa bệnh trên thế giới đều biết. Nếu đã đến Viện nghiên cứu
Lawrence của chúng tôi, dù có là công thì cô cũng phải uốn người cho tôi. Còn dám bắt con gái tôi xin lỗi con trai
cô? Cô là cái thá gì?”
Cô ta biết Lăng Tư Kỳ là một cô diễn viên nhỏ tuyển thứ ba mươi tám không có bất cứ tác phẩm nào, đến viện phí
cũng không gom đủ, cả ngày mặt dày mày dạn cầu xin viện trưởng Hồng Lục bật đèn xanh cho mình.
Người như vậy mà cũng xứng bắt con gái mình xin lỗi con trai cô ta?
Đúng là không biết điều.
Nhân viên y tế nắm tay con gái mình, bé gái hếch cằm lên, nhìn cậu bé trai với vẻ mặt khiêu khích.
“Bạn nhỏ, đẹp cũng vô dụng thôi. Tuy cháu còn bé nhưng vẫn nên học phong cách lịch lãm, không thì sau này lớn
lên rồi sẽ không có bạn gái nào thích cháu đầu. Cháu nhìn đi, chỉ bị người khác và phải một cái thôi, cháu cứ cắn
chặt vào con gái cô như thế, bây giờ đến khám bệnh cũng không được nữa rồi. Cô dạy cho cháu bài học xương máu
này, khi mình vẫn chưa đủ mạnh thì tuyệt đối đừng tùy hứng nhé.”
Cảnh Thiên nhìn cậu bé bị giáo huấn, khuôn mặt như đúc từ ngọc, cùng một khuôn với ông anh cả vẫn chưa nhận
nhau của cô.
Chưa xét đến chuyện là chính bản thân trông thấy, cho dù là người ngoài nhìn vào cũng có thể nhìn ra manh mối.
Tuy chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, nhưng sự dẫn dắt của huyết thống mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể khiến Cảnh Thiên
không kìm được ngọn lửa giận ngút trời đang bốc lên trong lòng.
Cậu bé vẫn tỏ ra hờ hững từ đầu đến cuối, trừ khi mẹ bị sỉ nhục, mắt cậu bé có lóe lên một chút tức giận ra, bây giờ
có bị giáo huấn, mắt cậu vẫn không một gợn sóng.
Cảnh Thiên đang định đi lên giải vây hộ thì thấy cậu cháu trai bá đạo của mình nhặt một miếng bánh kem dâu tây
đã bị rơi xuống đất, trét thẳng vào mặt cô bé con khi cả cô bé lẫn bà mẹ nhân viên y tế chưa kịp phản ứng.
Bé gái thích cái đẹp nhất, hôm nay cô bé theo mẹ đến đây để lấy đồ, sau đó sẽ đi dự tiệc. Ai ngờ bây giờ lại bị bánh kem trét đầy mặt,
đến tóc và bộ váy công chúa màu xanh lam cũng dính đầy bánh kem dâu tây màu hồng.
Cô bé tức quá, khóc òa lên.
Nhân viên y tế nổi giận, vung tay định tát Lăng Thiên Thần.
Nhưng tay cô ta còn chưa kịp hạ xuống đã bị Lăng Tưr Kỳ bắt lấy.