Lâm Du biết rõ Chu Mạn Ngọc đang cố ý làm khó cô, nhưng cô lại không dám từ chối, “Vậy để con đến Cục cảnh sát hỏi thử xem sao.” “Con hỏi thì làm được gì? Con hỏi thì người ta sẽ quan tâm sao? Con có bao nhiêu trọng lượng hả? Con nói với Đình Uy đi, chí ít nó còn có vài đường tắt.”
Chu Mạn Ngọc nhìn dáng vẻ đắn đo của cô, hỏi: “Sao hả? Không muốn giúp bạn tôi nữa à?... Cũng đúng, cô sắp trở thành Tổng phu nhân rồi mà, nhiều hơn một chuyện chỉ bằng bớt đi một chuyện, để tránh cho hôn lễ biến thành giấc mộng kê vàng.”
(*) Giấc mộng kế vàng là ẩn dụ phú quý như ảo mộng bong bóng, xuất phát từ “Ghi chép trong mộng” của Trầm Ký Tế thời nhà Đường.
“Mẹ, con không có ý đó.” Lâm Du vội giải thích, “Thật ra, sở dĩ hôm nay con đến sớm là muốn nói hết ngọn nguồn với mẹ, con muốn hủy hôn với Tống Đình Uy.”
“Cái gì?”
“Con... con muốn hủy hôn với Tống Đình Uy.”
Chu Mạn Ngọc nhìn cô vô cùng nghiêm túc, “Cô đã thấy rõ tình hình trước mắt chưa? Cổ phần ở Quốc tế Lam Thành của chị cô, phí trợ cấp và tiền chữa bệnh của chị cô, còn cả căn biệt thự này và chi phí ăn mặc của bọn tôi nữa, toàn bộ đều dựa vào Tống Đình Uy cả.”
“Con biết con biết, những cảnh sát chỉ niêm phong biệt thự ở Lê Viện và sản nghiệp dưới tên ba mẹ mà thôi, chẳng phải chị con vẫn còn mấy bất động sản trên danh nghĩa chưa bị niêm phong sao? Bây giờ giá nhà cao thế kia, chi bằng bản đi một căn để xoay xở...”
“Làm sao cô biết chị cô có bất động sản trên danh nghĩa?”
Lâm Du sững người, “Cảnh sát điều tra được ạ.”
Chu Mạn Ngọc the thé giáo huẩn: “Được lắm Lâm Du, rốt cuộc mày cũng lòi đuôi cáo ra rồi. Chẳng những mày cướp chồng của chị mày, mà còn có chủ ý định cướp đoạt luôn bất động sản của nó?” “.” Lâm Du lạnh cả tim, không tự ti cũng không kiêu ngạo mà cải chính, “Mẹ, con không cướp đoạt!”
Chu Mạn Ngọc chột dạ bởi ánh mắt kiên định của cô, giọng điệu hơi hòa hoãn đổi chút, “Được, bỏ chuyện của chị mày qua một bên, vậy bây giờ tao vẫn chưa được tự do, nếu mày hủy hôn với nó, chọc giận nó thì tao phải làm sao đây? Đừng nói là nộp tiền bảo lãnh, mà một trăm triệu tiền công quỹ kia cũng là do nó bù vào, mày trả được không?”
“Vậy nên con mới đang nghĩ có thể bản trước một căn nhà nhỏ để xoay xở không? Chị có một căn biệt thự ở Thâm Quyến, hiện giờ giá thị trường đã cao tới hai trăm triệu rồi, bán đi là có tiền ngay.”
“Vậy bán xong, sau này mày có mua lại cho chị mày không?”
Lâm Du không phản bác được. Có lẽ trước kia, nếu Chu Mạn Ngọc làm vậy, cô sẽ cho rằng mẹ bất công. Nhưng kể từ khi làm rõ quan hệ, cô luôn cảm thấy bà ta không còn xem cô như con gái nữa. Thì ra, một khi mối quan hệ đã rạn nứt thì thật sự không thể trở về như lúc trước nữa. Cô không có quan hệ máu mủ với bọn họ, thế nên, dù cô có thật lòng trả công cho họ thì họ cũng cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên. Bọn họ cảm thấy đây là cô đang trả ơn dưỡng dục cho bọn họ, là nghĩa vụ của cô.
Thành phố B vào tháng năm rất ấm áp, thoải mái, dễ chịu, nhưng Lâm Du lại cảm thấy như mình đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, toàn thân đều lạnh.
Đau lòng đến mức này, cô đã không biết nên nói gì cho phải. Nếu như Chu Mạn Ngọc không đồng ý, vậy sao cô có thể thoát khỏi Tống Đình Uy đây? Chẳng lẽ thật sự phải dùng tiền của Cố Đông Quân sao? Vậy thì có khác gì Tống Đình Uy chứ?
Chu Mạn Ngọc ít nhiều cũng hiểu rõ tính nết của Lâm Du, bà ta sợ cô thật sự sẽ hủy hôn với Tống Đình Uy. Mặc dù bà ta khinh thường việc bọn họ cưới nhau, nhưng nếu bọn họ hủy hôn thật, chẳng phải bà ta và Lâm Tiểu sẽ không thể nương tựa vào nhà họ Tống nữa sao?
Hiện tại chỉ có nhà họ Tổng bằng lòng giúp đỡ nhà họ Lâm, bà ta không muốn đắc tội luôn với nhà họ Tống.
“Tiểu Du à, mày đừng kích động! Mày hãy nghĩ cho chị và ba mày đi. Vì sao chị mày lại bị kích động? Còn không phải là vì mày sao? Mày không thể hi sinh vì nó một chút à? Hơn nữa, ai cũng thấy Tống Đình Uy đối xử tốt với mày, mày đừng có phúc mà không biết hưởng.” Đang nói chuyện thì ngoài sân vang lên tiếng xe, là xe của Tống Đình Uy. “Được rồi, không nói nữa, con đường này là do mày chọn, dù có quỳ thì mày cũng phải đi tiếp.” Chu Mạn Ngọc nói xong bèn đi ra nghênh đón Tống Đình Uy.
Hôm nay anh ta ăn mặc rất chỉn chu, mặt mày hớn hở, trong tay còn cầm hai bó hoa. Bó bách hợp tặng cho Chu Mạn Ngọc, bó còn lại là hoa hồng.
Anh ta ôm hoa hồng đi thẳng vào trong. Lâm Du đấu tranh nội tâm, so với để Cố Đông Quân ra mặt, cô càng muốn mình có thể tự giải quyết hơn.
Nếu như Chu Mạn Ngọc không đồng ý, cô sẽ dùng cách khác. “Tiểu Du, sao không đợi anh đi cùng?” “Tôi đi tàu điện ngầm rất tiện, để anh đỡ phải đi đường vòng đến trường đón.” Tống Đình Uy vui vẻ nhìn cô, không hề dời mắt một khắc, “Hoa này tặng em, hi vọng em sẽ thích.” “Cảm ơn.” Lâm Du cười một cách miễn cưỡng.
Đối với Tống Đình Uy, cô có căm ghét, có áy náy, cũng có cảm kích, nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu.
Thay vì mỗi người đều có mục đích riêng mà tiếp tục lầm lỗi, chi bằng cô làm anh ta thức tỉnh, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc. Lâm Du thoáng nhìn về Chu Mạn Ngọc đang đứng phía sau, bà ta vẫn đang nháy mắt ra hiệu cho cô. “Tống Đình Uy...” Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Hôm nay tôi hẹn anh tới đây chủ yếu là vì một chuyện. Đó là...”
“Bảo con ở bên Tiểu Tiểu nhiều hơn.” Chu Mạn Ngọc ngắt lời.
Bà ta lập tức kéo tay Lâm Du lại, âm thầm dùng sức lôi cô đi, “Tiểu Tiêu không thể gặp mày, mày đi theo tao ra sau vườn. Đình Uy à, Tiêu Tiêu đang ở đằng trước, con đi tìm nó trước đi, ở bên nó một lát.” Tống Đình Uy tỏ ra bất mãn, lập tức ngăn lại, “Mẹ, mẹ đừng kéo Tiểu Du nữa, con tới đây là để gặp Tiểu Du, không phải tới gặp Tiêu Tiêu.” “...” Chu Mạn Ngọc á khẩu không thể trả lời, hung dữ trừng Lâm Du, giống như đang nói Nếu mày dám nói lung tung, xem tao có xé nát miệng mày không! Lâm Du đau lòng đến chết lặng, cô giãy khỏi tay Chu Mạn Ngọc, đặt bó hoa hồng xuống bàn trà, sau đó bình tĩnh lấy giấy nợ đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho Tống Đình Uy.
Cô bình tĩnh nói: “Tống Đình Uy, tôi đã ký tên vào tờ giấy nợ này. Tổng cộng số tiền anh tiêu tốn cho nhà họ Lâm đến thời điểm này là một trăm hai mươi triệu, nếu như con số không đúng thì anh có thể sửa lại. Tôi muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta.”
“Cái gì?” Tống Đình Uy sửng sốt. Anh ta vô cùng vui vẻ tới chỗ hẹn, ghế chưa kịp ngồi, nước cũng chưa kịp uống, ấy thế mà lại được thông báo hủy hôn. Cái quái gì vậy? “Em đang nói gì vậy Tiểu Du? Giấy nợ?” Anh ta liếc nhìn tờ giấy trong tay Lâm Du, “Nói đùa gì vậy, một tờ giấy nợ mà muốn hủy hôn? Em xem anh là thằng ngốc sao?”
Lời nói ra giống như tên được bắn đi, đã không còn khả năng rút lại. Cô phải dũng cảm lên, cố gắng tranh thủ vì mình một lần.
“Tống Đình Uy, tôi không muốn thỏa hiệp. Anh kiên quyết giữ tôi ở bên anh thì cả hai chúng ta đều sẽ bị tổn thương, anh cần gì làm vậy chứ?” “Sao hả, em muốn quay về bên cạnh Cố Đông Quân rồi à?”
Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Đình Uy. Điều này cũng làm cho Chu Mạn Ngọc đứng bên cạnh giật nảy mình. “Trong mắt Cố Đông Quân em là một người con gái ham hư vinh, em cho rằng anh ta vẫn còn cần em ư?” Tống Đình Uy hỏi ngược lại. Lâm Du không lên tiếng, chuyện giữa cô và Cố Đông Quân không cần nhiều người biết đến.
Chu Mạn Ngọc đột nhiên kích động, không nhiều lời liền tát vào mặt Lâm Du một cái lanh lảnh mà vang dội.