“Cắt!” Sở Dương nghẹn ngào hô ngừng, không kìm được mà tán dương: “Tuyệt, quá tuyệt! Lâm Thiển, mau đưa Tiểu Hi đi thay quần áo.”
Nước mưa đã ngừng rơi, nhưng Phương Tiểu Hi vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng lúc đó. Diễn viên thủ vai Hàn Niên Vĩ là một tiền bối có thâm niên trong nghề, tên là Phùng Nhất Phàm. Ông đã từng nhận vô số giải thưởng lớn cho nam diễn viên xuất sắc nhất.
Phùng Nhất Phàm được xem như hàng hiệu duy nhất trong bộ phim này. Có điều vai diễn lần này của ông chỉ là cameo. Ông ngồi dậy lau sạch máu đạo cụ trên mặt, dang tay ôm lấy Phương Tiểu Hi một hổi. Mặt mũi Phương Tiểu Hi tèm nhem nước mắt, “Ba...à không, ngại quá thầy Phùng, để thấy nằm trong mưa lâu quá.”
Phùng Nhất Phàm cảm khái: “Không sao, con gái ngoan của ba, con thật sự làm cho ba rất đau lòng.”
Phương Tiểu Hi nghe xong lại càng khóc dữ dội hơn, đâu chỉ có mình có nhập vai, ngay cả Phùng Nhất Phàm cũng nhập vai bởi kỹ thuật diễn xuất của cô.
Người xung quanh nhốn nháo ùa tới, “Thầy Phùng, vất vả rồi.” “Thầy Phùng, lát nữa ký tên cho tôi nhé, mẹ tôi thích thầy lắm.”
“Thầy Phùng, mau đi thay quần áo đi, đừng để bị lạnh.” Phùng Nhất Phàm vỗ vai Phương Tiểu Hi rồi rời khỏi trong vòng vây của trợ lý. Lâm Thiển choàng khăn tắm lên vai Phương Tiểu Hi, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cả người Phương Tiểu Hi ướt sũng, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa. Mặc dù cơ thể rất lạnh, nhưng vừa rồi được Phùng Nhất Phàm an ủi cũng khiến cô ấm lòng.
“Tiểu Hi, Tiểu Hi?”
“Hửm?”
“Mau trở về phòng nghỉ thay quần áo ướt ra đi.”
Quay xong rồi mà Cổ Nam Hách vẫn ngồi yên tại chỗ. Không thể không nói khả năng diễn xuất của Phương Tiểu Hi làm anh quá đỗi ngạc nhiên. Toàn thân anh đều nổi da gà vì cảnh vừa rồi.
Sở Dương đang bàn bạc công việc với phó đạo diễn và quay phim, anh ngồi bên cạnh cũng chán, thể là quyết định đứng dậy đi dạo một chút.
Giống như không thể kiểm soát được hai chân, anh bất giác đi về phía phòng nghỉ của diễn viên.
Phương Tiểu Hi đã thay quần áo sạch sẽ, tẩy trang, xõa tóc, ngước mặt lên trời. Mặc dù làn da không có vấn đề gì, nhưng khí sắc cả người trông không tốt chút nào. Hình như cô vẫn còn đắm chìm trong cảnh diễn vừa rồi, chưa thoát ra được.
Lâm Thiển đi vào đưa cho cô một tách trà gừng, “Tiểu Hi, trà gừng này.”
“Cảm ơn.”
“Chị nghỉ ngơi một lát đi, em đem quần áo ướt đi giặt.”
“Được, cảm ơn.” Lâm Thiển nói: “Không có gì, đây là chuyện em phải làm mà. Chị đừng trái một câu cảm ơn, phải một câu cảm ơn nữa, em đi đây.”
“Được.”
Lâm Thiển đi ra, vừa mở cửa đã gặp Cố Nam Hách, “Cậu...”
“Suyt...” Cổ Nam Hách lắc đầu với cô.
Lâm Thiển suy nghĩ, lúc đầu đi cùng cậu ta đã đủ khiến người ta chú ý rồi, không thể lại để lộ quan hệ giữa bọn họ. Cô giơ cái tay đang cầm quần áo ướt lên, hạ giọng: “Tôi có việc phải làm, cậu đừng có mà dụ dỗ các diễn viên nữ ở đây, đặc biệt là Phương Tiểu Hi.” “... Em là loại người đó sao?” Dụ dỗ? Mình dụ dỗ gì con “dạ xoa cái” kia chứ? Mình điên rồi hay là đần độn?
“Tôi thấy cậu chính là loại người như thế!” “Sở Dương đang bàn việc với người ta, chẳng để ý đến em. Em chỉ muốn vào trong nghỉ ngơi chút thôi, cô ta có ở đó hay không đầu liên quan gì đến em.”
Lâm Thiển cố ý chỉ vào anh, trêu ghẹo: “Ổ? Hửm? Hửm? Thật sao?” Cố Nam Hách chỉ muốn xin tha, “Trời ơi chị dâu à, chị đi nhanh lên đi.”
Cổ Nam Hách bước vào phòng nghỉ. Tất cả mọi người đều đang đợi ra diễn, vài diễn viên đang xúm lại tập lời thoại, vài diễn viên thì đang trang điểm. Phòng đông người nhưng không hề tạp nham, lộn xộn mà rất có thứ tự. Phương Tiểu Hi ngẩn người ngồi ở chỗ của mình, đôi mắt thất thần, vẻ mặt đờ đẫn, mái tóc vẫn còn nhỏ nước, chiếc khăn lông choàng trên vai cô đã ướt đẫm.
Cố cầm tách trà gừng nóng bằng hai tay nhưng lại chưa uống ngụm nào. Cải tách càng lúc càng nghiêng, trà gừng đã sắp sinh ra ngoài.
Cố Nam Hách liền bước sang đỡ lấy tách trà gừng trong tay cô. “Ối...” Phương Tiểu Hi giật nảy mình. Sau khi thấy rõ người vừa tới, cô tức giận lườm anh ta một cái, không muốn nhiều lời với anh ta. Cổ Nam Hách đặt trà gừng lên bàn, kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, nói: “Hai cảnh nhập thành một, lại chỉ diễn trong một lần, lợi hại quá nhỉ, giúp đoàn làm phim tiết kiệm không ít tiền.” Trạng thái và tinh thần của Phương Tiểu Hi đều mệt mỏi, hoàn toàn không có tâm trạng cãi nhau với anh ta. Hơn nữa, ở đây có nhiều người miệng mồm hỗn tạp, diễn viên lục đục đấu đá lẫn nhau, cô không muốn bởi vì nói vài câu với Cố Nam Hách mà bị người ta chỉ trích. Đây là vai nữ chính đầu tiên của cô, nhưng cũng không phải lần đầu đóng phim. Để kiếm tiền, từ năm nhất đại học cô đã chạy show trong đoàn làm phim, nhưng chỉ toàn diện những vai nhỏ.
Cô khởi đầu từ vai quần chúng, sau đó tích lũy từng chút kinh nghiệm, kỹ thuật diễn xuất của cô là nhờ vừa học vừa diễn mà rèn được.
Ít nhiều gì cô cũng biết những quy tắc ngầm không thể lộ ra ánh sáng trong đoàn làm phim và tình bạn “hoa nhựa” giữa các diễn viên nữ. Cô rất trân trọng cơ hội đóng phim lần này, hoàn toàn không muốn trở thành đối tượng bị những nữ diễn viên khác bàn tán sau lưng, cũng như bị báo giải trí đưa tin mình là một trong số những cô bạn gái trong scandal tình ái của Cố Nam Hách.
Được dịp rảnh tay, Phương Tiểu Hi bèn cầm khăn mặt lau tóc, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Cố cứ từ từ nghỉ ngơi nhé, tôi xin lỗi vì không tiếp chuyện được, xin phép đi trước.”
Cổ Nam Hách: “...” Con dạ xoa cái này ấy vậy mà chẳng xem mình ra gì. “Này, cô đứng lại, cô...” Lúc nãy mấy nữ diễn viên kia đều đang làm việc của mình, không hề biết là Cổ Nam Hách tới. Lúc này vừa nghe thấy giọng nói của anh thì cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa, lập tức vây quanh anh.
“Tổng giám đốc Cố, sao hôm nay anh rảnh rỗi đến tham quan đoàn làm phim vậy?” “Tổng giám đốc Cổ, lát nữa em có cảnh quay, anh có thể chỉ đạo cho em một chút không?”
“Tổng giám đốc Cổ, không biết anh còn nhớ em không? Lần trước trong bữa tiệc ở khách sạn Lakeside, chúng ta đã từng khiêu vũ với nhau.”
Cổ Nam Hách quả thật nhức đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tiểu Hi bỏ đi trong đám oanh oanh yến yến. Phương Tiểu Hi trở về khách sạn. Hai cảnh quay, đáng lẽ phải quay cả buổi chiều, nhưng cô hoàn thành phần diễn sớm nên thời gian còn lại rất rảnh rỗi.
Đúng lúc cô có thể nghỉ ngơi để điều chỉnh lại đôi chút. Trong phòng, cô ngồi trên nệm lót bên khung cửa sổ, say sưa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Ngoài cửa sổ là cảnh sông nổi tiếng nhất thành phố S, bên kia bờ là những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Đến khuya, cảnh đêm mê người đủ để người ta lưu luyến quên lối về.
Nhưng thứ mê hoặc cô lại không phải cảnh sông, mà là một tòa cao ốc bên kia bờ. Ba của cô đã nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng đó.
Năm ấy, cô mới sáu tuổi.
Lúc ba cô nhảy xuống, cô và mẹ mình đúng lúc đang ở dưới nhà, cô và mẹ trơ mắt nhìn ba rơi xuống vỡ óc, chết không nhắm mắt.
Mẹ cô khóc ngất tại chỗ, còn cô quỳ gối bên cạnh thi thể ba mình, không khóc, không gọi, chỉ nhớ mãi không quên dáng vẻ lúc đó của ông.
Sáu tuổi, cô không hiểu nguyên nhân thực sự khiến ba mình nhảy lầu. Mãi cho đến sau này, mẹ cô đưa cô từ biệt thự lớn sang nhà trọ nhỏ, nếm trải tình người ấm lạnh khắp nơi, cô mới biết được, ba cô mãi mãi sẽ không về nữa.