Tuy bị súng chĩa vào nhưng Phạm Dương Mộc không hề sợ hãi. Cố Thành Kiêu lao tâm khổ tứ chịu trăm nghìn vất vả mới điều tra ra được, thế mà hắn đã biết từ trước. - Hắn chợt cười nhìn Cố Thành Kiêu, người đồng đội từng đồng sinh công tử với hắn. Hắn thật sự bội phục tính cố chấp của cậu ta, đuổi theo đến tận đây. Cố Thành Kiêu càng thêm cảnh giác, dí súng vào gáy hắn, đồng thời quan sát xung quanh xem mình có bị mai phục hay không.
“Phạm Dương Mộc, hôm nay anh đừng mơ đến chuyện chạy trốn khỏi tay tôi.” Anh siết cò. Nếu Phạm Dương Mộc không ngoan ngoãn đi theo thì anh cũng chỉ có thể nổ súng. Anh muốn báo thù cho bao gia đình vô tội phải chịu đau khổ, cũng muốn trả thù cho Cao Kỳ Khâm, lại càng muốn rửa hận cho nhiều chiến sĩ oanh liệt khác.
Đúng lúc này bên hông đột nhiên có người lao ra, “Lão Đại.” “...” Cố Thành Kiêu tưởng mình nghe nhầm. Sao lại là tiếng của Tiểu Cao Tử?
“Thành Kiều.”
“...” Cố Thành Kiêu không thể tin được vào tai mình. Đây là giọng nói của Trịnh Tử Kỳ.
súng của Cố Thành Kiêu vẫn dí vào Phạm Dương Mộc. Anh chậm rãi quay đầu nhìn.
Là Cao Kỳ Khâm, chính là cậu ta. Cậu ta quả thật chưa chết! “Tiểu Cao Tử, là cậu?!” Mắt anh lóe lên tia mừng rỡ, “Đúng là cậu sao?”
Cao Kỳ Khâm từ từ bước lên trước gật đầu nói: “Lão Đại, đúng là tôi đây.” Cậu ta lập tức đứng lại, giơ tay lên chào kiểu quần lễ, “Thủ trưởng, Đội trưởng Cao Kỳ Khâm, Đội đặc nhiệm Dã Lang xin báo cáo.”
Luồng máu nóng thức lên não, Cố Thành Kiêu chưa kịp vui mừng đã lập tức bị lý trí kéo lại. Anh ép mình tỉnh táo, nhìn Cao Kỳ Khâm, nhìn Trịnh Tử Kỳ, rồi lại nhìn Phạm Dương Mộc, nặng nề nói: “Chuyện này như thế nào?” Phạm Dương Mộc cười cười nhưng giọng nói không còn thù địch như lúc trước, “Lão Đại, trước hết cậu hãy bỏ súng xuống đã, cẩn thận cướp cò.”
Đương nhiên Cố Thành Kiêu không hề nhúc nhích. Cao Kỳ Khám tiến lên, giơ tay túm lấy súng của anh, “Lão Đại, là anh Phạm cứu tôi. Anh ấy là người của chúng ta.”
“Cái gì?” Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều thắc mắc, Cố Thành Kiêu rối loạn, “Đoạn video kia... không phải là cậu sao?” “Đúng là tôi. Lúc ấy tôi trúng đạn nhưng chưa chết. Vì muốn được Hoa Thiên Minh tín nhiệm nên anh Phạm mới cố ý quay đoạn video kia. Anh ấy không quay mặt mà chỉ quay đến với tôi thôi.” Nói xong Cao Kỳ Khâm cởi nút áo ra, kéo cổ áo xuống, để lộ vết sẹo khủng khiếp đi một đường xuống đến bả vai.
“Lão Đại, sau đó anh Phạm cứu tôi ra từ trong đám người chết. Anh ấy nổ súng vào người tôi, không phải vì muốn giết mà là muốn cứu tôi. Nếu không phải anh ấy nổ súng thì tôi đã chết rồi.” Cố Thành Kiêu hỏi: “Thế còn cảnh sát Đội phòng chống tội phạm ma túy thì sao?” Cao Kỳ Khâm: “Là Hoa Thiên Minh dàn xếp. Có điều vào lúc hắn lên kế hoạch nổ chết anh em mình thì cũng bị liên lụy theo, không giữ được mạng của mình.”
Nói đến sự kiện này, vẻ mặt Phạm Dương Mộc cũng hết sức bị thương, “Là do tôi đến chậm một bước.” “Vậy còn cô?” Cố Thành Kiêu quay sang Trịnh Tử Kỳ. Trịnh Tử Kỳ: “Ở Đại Thanh Sơn chưa bao lâu thì em bị Hoa Thiên Minh bắt cóc, cũng là Dương Mộc cứu em. Lúc đó anh ấy bị thương nặng, giả vờ bị thương để níu chân Hoa Thiên Minh. Nhưng tốc độ của các anh thật sự không đủ nhanh, không tìm được chỗ của bọn em. Anh ấy để em giả vờ gia nhập vào đồng đảng của bọn họ thì em mới sống được đến hôm nay. Cũng cảm ơn anh chỉ công vô tư, chuốc cho em tội phản bội đào ngũ nên mới em mới được Hoa Thiên Minh tin tưởng.” Giọng nói của Trịnh Tử Kỳ vô cùng lạnh nhạt. Cô ta thật sự đau thấu tim vì sự trừng phạt của Cố Thành Kiêu dành cho cô ta.
Cố Thành Kiêu: “Nhiều lần chạm trán mà lần nào Hoa Thiên Minh cũng thuận lợi trốn thoát, có phải do cô ở sau lưng giúp hắn không?”
Phạm Dương Mộc: “Không phải đâu. Cậu cho rằng lão lăn lộn đến ngày hôm nay là hữu danh vô thực sao? Cậu cho rằng lão không hiểu kệ sách tác chiến của các cậu à? Cậu có biết thân phận thật sự của lão là gì không?” Sắc mặt Cố Thành Kiêu trầm xuống, “Cựu sĩ quan nằm vùng của Đội đặc nhiệm Dã Lang, Lưu Trường Thanh.” Phạm Dương Mộc nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sai, chính là lão!” Cố Thành Kiêu: “Tôi còn biết quan hệ giữa anh và hắn.” Ánh mắt Phạm Dương Mộc lóe lên nhưng vẫn kiên định như trước, “Lão là ba ruột của tôi thì sao chứ? Trừ việc cho tôi sinh mệnh, lão chưa bao giờ nuôi dưỡng dạy dỗ tôi. Lòng dạ lão quá tàn độc, gây tội không gớm tay. Lão đã giết hại biết bao anh em đồng bào, tôi sẽ không thừa nhận lão cho dù lão là ba ruột của tôi.” Cố Thành Kiêu: “Đường hầm ở Đại Thanh Sơn là anh nổ sao?”
Phạm Dương Mộc: “Hoa Thiên Minh phát hiện ra bẫy của Hà Kiện Hùng, tôi không còn cách nào khác.” Cố Thành Kiêu: “Còn chuyện bắn chết Hà Kiện Hùng, anh có chối không?”
Phạm Dương Mộc: “Đúng, chuyện này tôi không thể phủ nhận. Trời sinh Hoa Thiên Minh có tính đa nghi, cho dù tôi ẩn núp bên cạnh lão sáu năm thì lão cũng chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Muốn được lão tín nhiệm, tôi chỉ có thể làm như vậy. Tôi giữ lại một mạng cho Trần Na để làm đầu mối cho các cậu cũng đủ rồi.”
Cố Thành Kiêu: “Vậy sao nhiều năm như vậy mà anh không liên lạc với tổng bộ?”
Phạm Dương Mộc: “Vào lúc phát hiện ra bí mật của Hoa Thiên Minh, tôi biết tôi không thể liên lạc với tổng bộ được nữa. Chỉ cần một liên lạc thổi lão cũng sẽ biết, vì lão vốn là người của Dã Lang.”
Cố Thành Kiêu: “Ừ, dù sao thì hắn cũng đã chết, làm sao đối chứng với anh! Vậy tôi hỏi anh, vì sao Hoa Thiên Minh đã chết rồi mà anh còn tung video lên để khiêu khích quân đội? Vì sao anh còn tiếp tục giở thủ đoạn? Vì sao về nước mà anh không liên lạc với tổng bộ? Vì sao?”
Phạm Dương Mộc thở dài, chậm rãi nói: “Hoa Thiên Minh chính là Lưu Trường Thanh, Lưu Trường Thanh lại là anh em họ lớn lên từ nhỏ với Lưu Mẫn Sướng. Cậu cho rằng Lưu Trường Thanh có gan một chiêu ve sầu thoát xác thành Hoa Thiên Minh sao? Còn không phải là do Lưu Mẫn Sướng chỉ đạo chứ là gì! Cậu cho rằng Hoa Thiên Minh là người khởi xướng mọi chuyện à? Sai lầm! Lưu Mân Sướng mới chính là bóng đen sau rèm!”
“...” Cố Thành Kiêu ngạc nhiên, tuy rằng anh cũng nghi ngờ Tư lệnh Lưu. Nhưng nghe Phạm Dương Mộc nói mà anh vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Phạm Dương Mộc: “Nếu Hoa Thiên Minh vừa chết tôi đã liên lạc các cậu thì Lưu Mẫn Sướng sẽ biết mục đích của tôi ngay. Vậy thì làm sao điều tra Lưu Mẫn Sướng được nữa?”
Lúc này Trịnh Tử Kỳ xen vào nói, “Thành Kiêu, em cũng ở cạnh Hoa Thiên Minh một thời gian. Lão ta thật sự rất gian ngoan xảo quyệt, Dương Mộc suýt mất mạng nhiều lần. Em lấy nhân cách để đảm bảo những lời nói về lão ta đều là sự thật. Tất nhiên, em biết trong lòng anh, em đã không còn tư cách để lên tiếng.” Cao Kỳ Khâm bước từng bước về phía trước, “Lão Đại, lời của bọn họ anh không tin, vậy còn tôi? Lời nói của tôi anh cũng không tin tưởng sao? Tôi có thể giữ mạng đứng trước mặt anh, anh nên tin tưởng tôi chứ?”
Mọi chuyện quá lộn xộn rối rắm, Cố Thành Kiêu cần thời gian để theo kịp mạch chuyện. Anh không dễ dàng tin lời của Phạm Dương Mộc mà muốn tự mình xác minh.
Phạm Dương Mộc: “Thành Kiều, tôi biết tất cả chuyện này đều rất khó tin. Nhưng có một việc tôi phải nói cho cậu biết. Cậu trở về chính là đi vào đường chết.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Phạm Dương Mộc: “Sau khi Hoa Thiên Minh chết đi, Lưu Mẫn Sướng vì muốn khảo nghiệm tôi mà đã sai tôi làm hai chuyện. Thứ nhất, ám sát Lâm Thiên, thứ hai, ám sát cậu.” Cố Thành Kiêu: “...” Phạm Dương Mộc: “Tôi rất xin lỗi phải khiến cho cậu và em dâu bị thương, chỉ là bất đắc dĩ”
Cố Thành Kiêu: “...”