Triệu Húc Nghiêu uống trà xong cũng không có ý rời đi, tiếp tục chơi đùa với Nam Nam và Bắc Bắc. Lâm Thiển thu dọn đồ đạc, thừa dịp nhìn xuống cửa sổ thì thấy Cố Thành Kiêu đã lái xe đi. “Các con, không phiền chú nữa. Ngày mai chú Triệu còn phải đi làm, để chú về sớm.”
“Không sao đâu, anh thích chơi với bọn trẻ.”
“Nhưng... bây giờ... cũng không còn sớm nữa...” Rốt cuộc Triệu Húc Nghiêu cũng hiểu ra cô có ý đuổi khách, bèn nói, “Ôi, muộn lắm rồi! Nam Nam, Bắc Bắc, các cháu đi ngủ đi. Ngày mai chú lại đưa các cháu đi chơi, được không?” Nam Nam còn níu lấy tay áo Triệu Húc Nghiêu không chịu buông ra, đôi mắt cô bé trong veo sáng long lanh, “Chú Triệu, ngày mai Nam Nam muốn đi trượt băng. Cháu thấy các anh các chị chơi trượt băng ở quảng trường giỏi lắm.”
Lâm Thiển liền ngăn lại, nói: “Nam Nam, con còn bé, ngã cũng đừng có khóc đấy.”
Triệu Húc Nghiêu vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Nam Nam, nhận lời, “Được, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai chú sẽ đưa các cháu đi trượt băng.”
“Ôi anh thật là... đừng chiều nó thế...” “Không sao cả. Anh đi về đây.”
“Vâng. Nam Nam, Bắc Bắc, các con chơi ngoan ở nhà. Mẹ đưa chú ra ngoài.”
Lâm Thiển tiễn Triệu Húc Nghiêu ra cửa. Bọn họ đứng ở cửa thang máy, nhưng có vẻ không gấp gáp muốn bấm nút thang máy. Triệu Húc Nghiêu ngần ngừ muốn nói nhưng lại thôi. Anh thấy Lâm Thiển hôm nay hơi lạ, có vẻ như thân thiết với anh hơn mọi ngày. Cho nên anh cảm thấy những cố gắng của mình trong khoảng thời gian này quả thật không uống phí.
“Lâm Thiển, em biết... tâm tư của anh mà đúng không?” Không khí lúc này thật lúng túng, Lâm Thiển gật đầu. “Anh rất thích Nam Nam và Bắc Bắc. Em làm mẹ đơn thân, một mình với hai đứa nhỏ, bây giờ ba em lại bị ốm... Anh thật sự rất muốn được chăm sóc mẹ con em. Các cháu còn nhỏ như vậy, nên có một gia đình yên ấm.”
Giờ phút này cuối cùng cũng đến.
Lâm Thiển hít sâu một hơi, thẳng thắn nói, “Xin anh sau này đừng lãng phí thời gian với em nữa.” “Hả?”
“Anh thật tốt với bọn nhỏ, em rất cảm ơn. Nhưng anh không cần phí công phí sức với em nữa.”
Lâm Thiển nói đơn giản nhưng cũng rất rõ ràng. Câu nói đầu tiên đã đánh gãy ý tứ của Triệu Húc Nghiêu.
Triệu Húc Nghiêu là người thông minh, cười cười hỏi: “Một cơ hội nhỏ cũng không có sao?” Lâm Thiển bấm thang máy, “Tâm tư của anh chỉ cần dành cho đúng người thì chắc chắn sẽ thành công. Có điều... em thì... thật xin lỗi...”
Thang máy mở ra, Triệu Húc Nghiêu đi vào, vẫy vẫy tay với cô, “Vậy chúng ta vẫn là bạn bè nhé! Sau này hai đứa bé cần báo danh ở lớp năng khiếu Tiểu Thu Miêu thì cứ gọi anh.” “Tất nhiên rồi, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Cửa thang máy đóng lại, cuối cùng Lâm Thiển cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Trên đời này, khó khăn nhất là nợ ân tình. Cô không muốn nợ ân tình của bất kỳ ai.
***
Phạn Phạn vừa trở về đã mang kẹo cưới đến công ty phân phát. Chuyện vui này cũng khá đột ngột với các đồng nghiệp. Thậm chí có vài đồng nghiệp nam còn cảm thấy buồn buồn không vui.
“Chị Phạn Phạn, chị có người yêu từ bao giờ thế?” “Đúng rồi, giấu giếm kỹ như vậy, đến khi kết hôn với công khai, có phải là cưới vội không?”
Phạn Phạn xấu hổ cười cười, bản tính hướng ngoại của cô cũng không giúp cô tránh được đỏ mặt, “Cứ xem như là cưới chạy hay không cưới chạy cũng được. Chúng tôi quen nhau năm sáu năm rồi.” “Lúc nào chị cho chúng tôi gặp chú rể đây hả?”
“Ha ha, được, có dịp nhất định sẽ gặp.” Lâm Thiển đi vào, Phạn Phạn như chết đuối vớ được cọc, đi về phía Lâm Thiển, “Lâm tổng, tớ đang tìm cậu có việc, vào phòng làm việc nói đi.”
Vừa vào trong phòng, Phạn Phạn đã phàn nàn: “Mọi người thật phiền phức, cái gì cũng hỏi, hỏi lễ cưới, hỏi nhà cửa. Chuyện tớ kết hôn thì liên quan gì đến các cô ấy? Lắm chuyện!”
Lâm Thiển cười cười, “Mỗi người một kiểu, kệ các cô ấy đi. Cậu với Tiểu Cao Tử hạnh phúc là được rồi.” Lâm Thiển nói xong thì móc ra một bao lì xì thật dày, “Đây là tiền mừng, chúc mừng Cao phu nhân.”
“Ha ha, vậy tớ không ngại nhé. Cảm ơn Lâm tổng.” Phạn Phạn nhìn kỹ mặt Lâm Thiển, khiến cho cô phải ngượng ngập, “Còn chuyện gì nữa đây?” “Hì hì, dạo này cậu với Triệu Húc Nghiêu có tiến triển gì không?”
“Tớ đã nói với anh ấy đừng phí thời gian với tớ rồi.”
“Hả? Cậu nói thẳng như vậy hả?”
“Tớ không thích mập mờ. Anh ấy là người tốt, không nên làm phí thời gian của người ta.”
“Này này này, cậu Thiển, cậu không nên để ý đến thiên hạ đồn thổi, nói gì phụ nữ đã từng đám cưới lại có con thì bị hạ giá. Cậu xem cậu đi, tuy là mẹ đơn thân, nhưng một mình mở công ty, dù là chuyện nhà hay chuyện công ty đều một thân một mình lo liệu. Cậu chính là tấm gương của phái nữ độc lập thời nay đấy. Cậu không coi trọng mình thì người khác làm sao coi trọng cậu được.”
“Không phải vậy! Chỉ là vì tớ không có cảm giác với anh ấy.”
“Không lẽ cậu giống tớ, thử thử một hồi rồi trở thành bạn bè luôn?”
Lâm Thiển cười cười không đáp lại, Phạn Phạn buồn bực nói: “Hóa ra Triệu Húc Nghiêu này chỉ là cái máy thu hoạch bạn bè! Làm sao mà cứ chung đụng với ai thì người đó trở thành bạn hết vậy hả? Hừ... cậu Thiển, hay là cậu vẫn còn thích Thủ trưởng Cổ?”
“Này, ban nãy cậu còn nói các cô kia nhiều chuyện, giờ cậu cũng có khác gì đâu nhỉ?”
“Đây là tớ quan tâm cậu.” Phạn Phạn chợt nghĩ ra một chuyện, “Đúng rồi, Tiểu Cao Tử nói Trịnh Tử Kỳ và Phạm Dương Mộc ở bên nhau, người mà nằm vùng hơn mười năm đấy.”
“...” Chuyện này khiến Lâm Thiển thật bất ngờ. Cô biết Phạm Dương Mộc vừa là thầy vừa là đồng đội của Cố Thành Kiêu, cũng là ba của Tiểu Bân.
“Thế nhưng Phạm Dương Mộc có thể phải ngồi tù. Cụ thể thể nào còn phải chờ tòa xử. Cô Trịnh Tử Kỳ này cũng rất lợi hại, nữ trung hào kiệt, không thua gì đấng mày râu.” Lâm Thiển ngẫm nghĩ, không lẽ mình hiểu lầm Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ sao? Bọn họ không ở bên nhau à? “Cậu Thiển? Cậu Thiển?”
“Hả?”
“Tự nhiên ngày người ra làm gì? Tớ đang muốn khuyên cậu, nếu thật sự cậu không quên được Thủ trưởng Cố thì chủ động một chút đi. Dù sao năm đó anh ấy cũng yêu cầu điên đảo. Hơn nữa anh ấy đưa cậu đơn thỏa thuận ly hôn cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu suy nghĩ cho anh ấy chút đi.”
“Trời ơi, tớ đang bận bù đầu bù cổ, cậu không có chuyện nghiêm túc để nói thì đừng làm phiền tới.”
“Đây chính là chuyện nghiêm túc mà. Cậu xem cậu đi, chính là tới tuổi cần có đàn ông bên cạnh. Chỉ chăm lo con thôi thì coi chừng cậu mất cân bằng nội tiết đấy.” Lâm Thiển cầm hộp khăn giấy đập lên người Phạn Phạn, “Cậu mới là mất cân bằng nội tiết, cả nhà cậu mất cân bằng nội tiết!” Phạn Phạn nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa hét, “Lâm tổng sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi...”
Lâm Húc vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Đầu ông bị thương nặng, giữ được mạng đã là kỳ tích, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. Sau khi Lâm Thiển thu xếp ổn thỏa chuyện nhà cửa thì đi tìm luật sư, kiện Dung Tử Khâm tội cố ý giết người. Có khẩu cung của bác sĩ Kim và y tá Phùng, còn có báo cáo kiểm định thuốc, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho cái chết của ông nội. Luật sư cho cô biết, loại bằng chứng này không có cơ hội thắng kiện. Nếu có thẳng, cái giá cao nhất mà Dung Tử Khâm phải trả cũng chỉ là bồi thường tiền mà thôi.
Thế nhưng Lâm Thiển vẫn kiên quyết khởi tố. Ít nhất có phải cảnh cáo Dung Tử Khâm, để bà ta biết, người nhà họ Lâm không dễ bị bắt nạt.