Cố Thành Kiêu nhìn cô đi tới, nhìn cô đặt ly nước xuống, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, hỏi: “Không phải là em đã hẹn hò với chú Triệu rồi chứ?”
Lâm Thiển tức giận trừng mắt liếc anh, “Anh uống nước xong thì mau về đi.” Cố Thành Kiêu cầm lấy ly nước, thong thả uống một ngụm. Nhớ lại mấy ngày trước cô nói với anh về “cuộc sống mới”, anh thảnh thơi bắt chéo chân. “Em nói em đã bắt đầu cuộc sống mới, anh tưởng em và Triệu Húc Nghiêu đang qua lại. Nhưng về nhà nghĩ lại, trừ phi em đưa giấy hôn thú của hai người cho anh xem, không thì anh tuyệt đối không tin.” Lúc nói những lời này, từ đầu đến cuối anh đều nở nụ cười thản nhiên. Anh thề, chỉ có lúc gặp cô và bọn nhỏ, anh mới có thể cười nhiều và kiên nhẫn đến vậy. “Còn nữa..” Anh không nông cạn mà chỉ ra ban công, “Áo sơ mi và quần cộc nam kia vẫn không lấy xuống, anh đoán hẳn là chỉ bài trí?” Lâm Thiển nghiến răng, sao người này lại đáng ghét vậy chứ? Cô bước lên túm lấy cánh tay anh, “Anh đứng lên cho tôi!” Rồi hạ giọng, “Anh đoán gì mà đoán, anh dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của tôi? Anh có tư cách gì mà soi mói đời sống tình cảm của tôi? Anh là ai chứ? Anh...”
Cố Thành Kiêu không nói câu nào, trực tiếp dùng miệng mình chặn miệng cô lại. “Ưm, buông tôi ra... Đồ lưu manh, anh buông tôi ra...” Miệng của Lâm Thiển bị chặn cứng, không nói được câu nào.
Cô giãy giụa dữ dội, thế nhưng sức lực của phụ nữ vĩnh viễn yếu hơn đàn ông. Dù cô vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được sự trói buộc của Cố Thành Kiêu. “A... anh... khốn kiếp...”
Hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong, Cố Thành Kiêu liền đè cô xuống ghế sofa. Anh thừa nhận là mình kích động, vừa đè lên cô, anh đã không kìm chế được.
Lâm Thiển choáng đầu, tức đến ứa nước mắt, thế nhưng hơi thở đàn ông tràn đầy nam tính và quen thuộc lại khiến cô muốn ngừng nhưng không thể. Ít nhiều gì vào mỗi đêm, cô nằm mơ cũng mơ thấy mùi hương này.
Nói cô tương tự cũng được, nói cô có nhu cầu sinh lý cũng được, hành động va chạm da thịt này khiến cô vừa kháng cự lại vừa khát khao.
“Cố Thành Kiêu, anh buông tôi ra...” Cô bực bội cảnh cáo, phẫn nộ và uất ức, nước mắt rơi lã chã.
Cố Thành Kiêu bớt thô bạo, hơi khựng lại một chút, tiếp theo lại trở nên dịu dàng.
Anh tự nhủ với mình, chút nữa thôi, chỉ một chút thôi, hôn thêm chút nữa sẽ buông ra.
Thế nhưng, một chút một chút rồi lại một chút. Đôi môi mềm mại của cô cứ như có sức lôi cuốn kỳ lạ, hấp dẫn anh sâu sắc, khiến anh càng lúc càng hôn sâu hơn.
Mà Lâm Thiển cũng không còn phản kháng kịch liệt nữa. Anh dịu dàng chuốc thuốc mê cô, cô không tự chủ được mà cởi bỏ hết gai góc, hai tay chủ động ôm lấy cơ thể nóng bỏng kia.
Thế nhưng, trong lòng cô càng lúc càng uất ức, đáy lòng chua xót dữ dội, nước mắt không ngừng tuôn ra, cổ họng cũng nghẹn ngào. Dĩ nhiên Cố Thành Kiêu cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh xúc động lây, “Thiển Thiển, thật sự xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Anh buông tôi ra.” “Anh không...” Cố Thành Kiêu lại hôn đắm đuối hơn, một tay chậm rãi lướt qua bờ vai, cánh tay rồi đụng đến bàn tay cô, mười ngón tay đan xen. “Anh... Anh thật quá đáng...” Lâm Thiển không đẩy anh ra được, bất giác bắt đầu đáp lại anh. Tay của Cố Thành Kiêu bắt đầu không đàng hoàng. Hộn thôi cũng chưa đủ, anh vừa cởi nút áo của cô, vừa hôn vào cổ cô. “Thiển Thiển, anh sẽ không buông em ra nữa. Mấy năm qua làm nội gián, nhiều lần anh đã suýt chút mất mạng. Là em, chỉ cần vừa nghĩ đến em, anh có làm sao cũng phải giữ lại hơi thở cuối cùng để sống sót.” “Anh nói dối, nếu anh không tiếp tục kiên trì được, vậy tại sao không trở về? Còn không phải là vì nhiệm vụ của anh, vì quân lệnh của anh sao! Trong mắt anh, trách nhiệm và sứ mệnh mới là quan trọng nhất, còn tôi, hoàn toàn không quan trọng.” Cổ áo cô bị kéo trễ xuống, Cố Thành Kiêu chầm chậm hôn dọc theo. Anh thở hổn hển, thề thốt: “Quan trọng chứ, trong lòng anh em là người quan trọng nhất, em chính là sinh mạng của anh...” Lồng ngực hai người áp sát nhau, còn có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau. Khoảng cách vừa vặn, bầu không khí vừa vặn, tình cảm vừa vặn, lời thề vừa vặn, tất cả đều vừa vặn. Cố Thành Kiêu đột nhiên ngẩng người lên, cởi áo khoác và áo của mình ra. Lâm Thiển nhắm mắt lại, nhưng không nhịn được mà hé mắt ra. Cô nhìn thấy lồng ngực trần trụi của anh, làn da màu mật ong săn chắc và từng khối cơ bắp đầy nam tính.
Giờ phút này, cô không kháng cự anh nữa, không tài nào kháng cự, mà cũng không muốn kháng cự. Cơ thể nam tính nóng trực của anh lại áp xuống lần nữa, cô hoàn toàn buông lỏng bản thân, khát khao mọi thứ... Ngay lúc này, trong phòng nhỏ đột nhiên vọng ra tiếng gọi của Nam Nam, “Mẹ...” Lâm Thiển giống như bị đòn cảnh cáo đánh thức tỉnh, Cố Thành Kiêu cũng giật nảy mình, nín thở.
“Mę, mę di, *@#%^$#&&%... Mę...”
Không biết Nam Nam đang nói gì, chỉ nghe cô bé gọi mẹ liên hồi.
“Mau tránh ra!”.
Lâm Thiển đẩy Cố Thành Kiêu ra, anh cứ thế ngây ngốc ngã ngồi xuống thảm, vội vợ đại áo khoác rồi choàng vào. Lâm Thiển chỉnh sơ quần áo rồi chạy vào phòng nhỏ. Cô không bật đèn, chỉ ngồi xổm xuống bên giường, đưa tay sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam, nói khẽ, “Mẹ ở đây, Nam Nam muốn nói gì?” “Mẹ, Nam Nam muốn xì xì.”
“À, được, mẹ bế con đi.” Nói rồi cô bế Nam Nam lên.
Lúc từ trong phòng đi ra, Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu nhìn nhau, cảm giác đó thật kỳ lạ không nói lên lời, giống như yêu đương vụng trộm bị phát hiện vậy.
“Mẹ, con còn muốn uống nước.” Nam Nam mơ màng nói.
“Được, mẹ rót cho con.”
Thấy Lâm Thiển không rảnh tay, Cố Thành Kiêu lập tức lấy bình nước đưa đến miệng Nam Nam. Nam Nam không mở mắt, vừa đụng vào ống hút đã uống ừng ực. Lâm Thiển thấy anh chỉ choàng áo khoác, phanh cơ bụng ra thì lập tức nhìn đi chỗ khác. Nam Nam lại thiếp đi, giấc này đoán chừng sẽ ngủ đến sáng. Tim Lâm Thiển đập thình thịch liên hồi. Đã tỉnh táo lại nên cô không dám ra ngoài. Bên ngoài có một con sói đang canh giữ, cô không muốn trở thành con cừu non trong bụng con sói. Cô nằm xuống bên cạnh Nam Nam, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cố Thành Kiêu chờ bên ngoài mất dần kiên nhẫn. Anh nhìn đồng hồ, Lâm Thiển vào phòng một tiếng rồi vẫn chưa ra. Thế là anh đi tới cửa phòng, mở hé cửa nhìn vào. Trên giường, chỉ thấy hai mẹ con đang nằm ngủ, chắc đã sớm đi gặp Chu Công rồi. Cố Thành Kiêu thở dài, lặng lẽ lui ra ngoài.
Anh mặc quần áo vào, nhớ lại tình cảnh ngượng ngùng khi nãy thì chợt mỉm cười. Tiểu Nam Nam, con đúng là biết chọn thời điểm mà. Anh quay lại nhìn cái quần cộc và áo sơ mi nam đang phơi ngoài ban công, nghĩ thầm trong lòng: Chắc Lâm Thiển mua theo số đo của mình đây mà.