Lần gặp mặt này đều được giám sát. Những lời nói của Lưu Mẫn Sướng đều có thể trở thành khẩu cung khi lên tòa.
“ Cố Thành Kiêu kinh ngạc nhìn ông ta, nhìn ông ta nhận thức tội lỗi của mình rõ ràng2rành mạch, lại còn lý trí tự mình bộc bạch, nhưng lại không chịu sám hối thì quả thật anh có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Có bao giờ ông hối hận không?”
Lưu Mẫn Sướng ngước mắt nhìn anh, cái nhìn này giống như là vĩnh biệt, “Không có, tôi có thể đi đến được ngày hôm nay là2vì tôi không ngừng tham lam.”
Cố Thành Kiêu gật đầu, “Được. Vậy ông tìm tôi có chuyện gì?” Lưu Mẫn Sướng thong thả thở ra một hơi,5giống như vừa mới bỏ xuống tảng đá nghìn cân nào đó, “Không có gì. Ít nhất tôi cũng đã được hưởng quyền lực mà phần lớn0mọi người đều không có được. Không có gì tiếc nuối nữa, đã đủ lắm rồi.”
Cố Thành Kiêu nhíu chặt chân mày, có lúc hiểu, có lúc3lại không hiểu ông ta.
Ra khỏi phòng giam, anh quay sang dặn dò quản ngục: “Vất vả cho anh. Trông coi ông ta, đừng để ông ta4tự sát.”
“Vâng, thưa Thủ trưởng.” Từ trại giam bước ra, trong lòng Cố Thành Kiêu vẫn không thoải mái, có cảm giác buồn bã mơ hồ. “Thủ trưởng Cổ.”
Là giọng nói của Trịnh Tử Kỳ. Cố Thành Kiêu dừng bước quay lại nhìn, thấy Trịnh Tử Kỳ mặc đồng phục đuổi theo, “Anh mới gặp Lưu Mẫn Sướng hả?” “Phải, có chuyện gì?”
“Ông ta có nhận tội không?”
“Nhận hết rồi.”
“Vậy thì tốt. Thứ người như lão tử hình thì vẫn còn nhẹ.”
Cố Thành Kiêu nhìn bộ đồng phục trên người cô hỏi: “Tan làm rồi hả?”
“Đúng vậy. Em đang muốn đi tìm lão Phạm. Hôm nay lão Phạm đến chỗ Tiểu Bân.” Vẻ mặt Trịnh Tử Kỳ ủ rũ, “Tiểu Bân lại phát bệnh.”
“...” Trái tim Cố Thành Kiêu nhói lên. Cuối cùng đứa bé đáng thương cũng phải đi đến bước này, “Họ đang ở đâu?” “Ở phòng cách ly bệnh viện quân y. Tiểu Bân đột ngột phát bệnh, sốt cao mất một tuần, chỉ số tim phổi đều không tốt, có lúc chìm vào hôn mê. Nghe giọng lão Phạm qua điện thoại có vẻ rất suy sụp.” Cố Thành Kiêu không suy nghĩ nhiều liền nói: “Đi, mình cùng đi thăm.”
Thật ra Tiểu Bân có thể sống đến bây giờ cũng đã là một kỳ tích. Thằng bé như muốn chờ ba mình vậy, đến khi chờ được thi sinh mạng cũng kết thúc. Phạm Dương Mộc không chứng kiến lúc con ra đời và trưởng thành, lại phải đối mặt với cái chết đau đớn của con. Một người làm cha thật khó tiếp nhận chuyện này.
Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, Phạm Dương Mộc ngồi bệt dưới mặt đất. Vì muốn bắt được Lưu Mẫn Sướng mà anh mang danh phản bội Tổ quốc mười năm để nằm vùng. Điều này người bình thường khó mà làm nổi. Trong mười năm này anh kết bạn với tội phạm, luồn vào sinh ra tử với bọn chúng, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện lùi bước, càng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng hiện tại thì anh còn yếu ớt hơn cả Tiểu Bân, nước mắt giàn giụa, nức nở đến không đứng dậy được. Anh không nợ Tổ quốc, không thẹn với chính mình, nhưng anh nợ con trai rất nhiều, cũng nợ người vợ và gia đình đã mất rất nhiều. “Lão Phạm...” Trịnh Tử Kỳ chạy đến ôm lấy anh, “Đừng như vậy, Tiểu Bân sẽ không có chuyện gì đâu.” Phạm Dương Mộc lắc đầu, “Bác sĩ nói chỉ có thể giảm đau để Tiểu Bân đỡ phải chịu đựng, chứ không thể cứu mạng thằng bé. Họ nói anh phải chuẩn bị tâm lý.” Trịnh Tử Kỳ ôm chặt đầu anh, đau đớn không nói nên lời.
Trong mắt cô, Phạm Dương Mộc là anh hùng chân chính, có lý tưởng, có khát vọng, ẩn nhẫn mưu lược. Trải qua những năm tháng khốn khổ như vậy mà anh vẫn hài hước, không mất đi vẻ lạc quan.
Cô chưa từng thấy Phạm Dương Mộc như thế này. So với Trịnh Tử Kỳ, Cố Thành Kiêu càng thấm thía nỗi đau trong lòng Phạm Dương Mộc. Anh đón Tiểu Bân từ khi thằng bé mới mấy tháng tuổi, nhìn Tiểu Bân dần dần lớn lên. Giờ đây Tiểu Bân bị phát bệnh, anh cũng thấy đau đớn khôn cùng. Anh ngồi xuống, vỗ vai Phạm Dương Mộc nói: “Ngày sinh nhật nào Tiểu Bân cũng ước nguyện được gặp mặt ba một lần, rồi sau đó sẽ đi gặp mẹ. Cho nên như thế này với Tiểu Bân là sự giải thoát, anh đừng quá đau lòng.” Phạm Dương Mộc khóc nức lên như đứa trẻ, nặng nề gật đầu. Không biết đã qua bao lâu, khi sắc trời bên ngoài đã tối thì đèn phòng phẫu thuật mới tắt.
Mọi người kéo đến, bác sĩ mệt mỏi bước ra nặng nề thông báo: “Đứa bé đi rồi. Không còn đau đớn gì nữa.” Hai chân Phạm Dương Mộc mềm nhũn, Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ phải dìu hai bên thì anh mới không ngã khuỵu xuống đất.
Từ khi Tiểu Bân phát bệnh cho đến khi mất đi cũng chỉ có ba tháng ngắn ngủi. Nhưng đây là ba tháng hạnh phúc nhất của thằng bé.
Cậu luôn tâm niệm được gặp ba, là ba thật. Rồi sau đó cậu muốn đi tìm mẹ.
***
Trước khi đi ngủ, Lâm Thiển nhận được tin nhắn WeChat của Cố Thành Kiêu
Tiểu Bân qua đời rồi.”
Trái tim cô co rút buồn đau. Cậu bé vẫn gọi cô là “chị xinh đẹp”, cậu bé có ánh mắt sáng như sao trời đã qua đời rồi. Mắt cô ướt sũng, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì, chỉ có thể gửi lại cho anh một tin nhắn “Đừng quá đau lòng.”
_ “Anh giúp đỡ Lão Phạm lo hậu sự, xong việc sẽ đến tìm em.” _ “Được, bảo trọng.” – “Cảm ơn. Anh yêu em. Ngủ ngon.” Lâm Thiển rưng rưng mắt mỉm cười “Ngủ ngon.”
Ba ngày sau, Cố Thành Kiêu lái xe chở Phạm Dương Mộc đến sân bay. Phạm Dương Mộc phải về Hán Trung, muốn đem tro cốt của Tiểu Bân đặt cùng nơi với những người trong gia đình. Từ nay về sau Tiểu Bân có thể mãi mãi ở bên mẹ. Cố Thành Kiêu: “Mau trở về.”
Phạm Dương Mộc gật đầu: “Ừ”
Trịnh Tử Kỳ hỏi lại lần nữa: “Thật sự không cần em đi cùng anh sao?” Phạm Dương Mộc: “Không cần. Anh muốn tự mình tiễn đưa Tiểu Bân một đoạn đường này.”
Trịnh Tử Kỳ: “Vậy anh chú ý an toàn. Khi về gọi cho em, em đi đón anh.”
Phạm Dương Mộc: “Được. Anh vào đây. Mọi người về mau đi.” Nhìn anh đi qua cửa kiểm soát, Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ mới quay về. Trong xe, Trịnh Tử Kỳ đột nhiên hỏi: “Anh định đến gặp Lâm Thiển sao?” “Ừ, sao vậy?”
“Thật ra em muốn mời cô ấy một bữa cơm, nhưng không có cơ hội.” Người ta đã nói như vậy, Cố Thành Kiêu cũng không tiện từ chối, “Vậy để tôi hỏi cô ấy trước.”
“Đừng, anh hỏi thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ từ chối. Hay để em trực tiếp đến gặp cô ấy.” “...” Cố Thành Kiêu không đáp lại. “Sao vậy, chưa gì đã bị vợ quản rồi sao?” Cố Thành Kiêu có chút ngượng ngùng nói: “Cô ấy còn chưa tha thứ cho tôi.”
Trịnh Tử Kỳ kinh ngạc, nhưng nghĩ cho kỹ thì đây đúng là tính khí ngang ngạnh của Lâm Thiển. “Vậy thì em càng phải gặp cô ấy một lần. Anh yên tâm, em sẽ không nói lung tung. Em chỉ muốn xin lỗi vì từng khiến cô ấy tổn thương.” “Không cần đâu, cô ấy không để bụng.”
“Này, cứ như là anh sợ em gặp cô ấy vậy?” “Không phải sợ, mà là...” Thấy Cố Thành Kiêu ấp úng, Trịnh Tử Kỳ càng thấy buồn cười, “Là sao?” “Haizz, thôi cũng được.” Anh chỉ sợ tiền trảm hậu tấu sẽ làm cô tức giận.