Làm xong bánh gato đất nặn thì đêm đã khuya, Nam Nam và Bắc Bắc chống mắt lên không nổi.
Cố Thành Kiêu tắm rửa xong cho bọn nhỏ thì cả hai đều ngoan ngoãn đi ngủ, chẳng cần dỗ dành gì cả, vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ mất tiêu. Bọn nhỏ đi ngủ thì chú Tiểu Mã là anh2liền hết chuyện làm.
Không có chuyện để làm, anh bèn đi dạo, đi một hồi lại đi đến trước cửa phòng của Lâm Thiển. Anh khẽ gõ cửa, “Ngủ chưa?” Bên trong im phăng phắc. Nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định, lại tiếp tục gõ.
Đột nhiên, cửa phòng đối diện chếch mở ra, là Lâm Húc.
Cố Thành Kiêu khựng lại, quay đầu nở nụ cười cực kỳ2lúng túng với ông. Hai người lúng túng đứng đấy, anh vừa định nói gì đó thì Lâm Húc không nhìn anh nữa,5xem anh như người vô hình, đi ngang qua phòng Lâm Thiên như không có chuyện gì.
Cố Thành Kiêu thở phào một hơi,0cũng chẳng gõ mà mở cửa vào luôn. Lâm Thiển đang ngồi ở đầu giường đọc một quyển sách về phương diện quản3lý. Trong phòng đèn đứng tỏa ánh sáng vàng ấm áp, Lâm Thiên hơi cúi đầu, vài sợi tóc bên tai rũ xuống,4óng ánh mềm mại xõa xuống bờ vai. Dưới ánh đèn chiếu rọi, một dải ánh sáng nhàn nhạt ánh lên gò má cô, khiến cô trông vô cùng dịu dàng và điềm tĩnh.
Cố Thành Kiêu nhìn không rời mắt, “Chưa ngủ sao em không trả lời anh một tiếng?” “Không trả lời có nghĩa là không muốn cho anh vào, anh còn vào làm gì?”
“Anh vừa gặp ba em, làm anh giật cả mình.”
“Vậy anh cũng to gan lắm, trước mặt ba tôi mà cũng dám vào.” Cố Thành Kiêu đã sớm luyện thành da mặt siêu dày, đối phó với cô thì da mặt không dày không được. Anh ngồi xuống cạnh cô, cười đùa tí tởn: “Làm gì có, anh to gan cách mấy cũng không dám vượt qua ông ấy để tới gặp em. Đó là vì ông ấy đã chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, cho nên mới mắt nhắm mắt mở.”
Lâm Thiển nhích ra xa anh một chút, “Chúng ta có quan hệ gì? Anh bớt nói bậy đi.” Cố Thành Kiêu dứt khoát nằm xuống, gối đầu lên đùi cô, tất nhiên là cách một lớp chăn mỏng.
“Em nói xem chúng ta có quan hệ không, cũng đoán thử xem quan hệ đó là gì?”
“Đi ra.”
“Không đi, anh phải nằm một lát đã. Vì nặn bánh gato mà cổ anh nhức quá đây này.” Lâm Thiển cạn lời, cũng không đuổi anh đi nữa. Anh muốn nằm thì cứ nằm, dù sao nằm một chút cũng đâu mang thai.
Cố Thành Kiêu ngước mắt nhìn cô. ở khoảng cách gần thể này, anh có thể thấy chóp mũi và lông tơ trong suốt ở cằm cô. Lớp lông tơ này khiến da dẻ cô trông càng mịn màng hơn, giống như da em bé vậy, không chút tì vết.
Anh không kìm được mà muốn giơ tay nhéo thử, để xem có thật là có thể bấm ra nước không.
Anh nghi hoặc hỏi: “Trịnh Tử Kỳ đã nói gì với em vậy?” Lâm Thiển không rời mắt khỏi sách, vừa đọc vừa trả lời câu hỏi của anh, “Không có gì, chỉ nói xin lỗi thôi. Cô ấy nói là trước đây đã quá đáng, mong tôi có thể tha thứ cho cô ấy.”
“Vậy em có tha thứ cho cô ấy không?”
“Không thể nói là tha thứ hay không, tôi không để bụng chuyện của cô ấy.” “...” Cố Thành Kiêu nghẹn lời, câu trả lời của cô không như bài bản anh đã bày ra, anh cũng không biết phải hỏi tiếp thế nào.
“Vậy là em đã tha thứ cho cô ấy rồi đúng không?” Anh bắt đầu gắng gượng trò chuyện. Lâm Thiển vẫn không nhìn anh, chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng, thậm chí còn hơi qua loa. Xem như đã đợi được câu trả lời như mong muốn, Cố Thành Kiêu đột nhiên kích động, “Ngay cả cô ấy mà em cũng tha thứ được, vậy chi bằng em cũng tha thứ cho anh đi.”
Rốt cuộc Lâm Thiển cũng nhìn anh, “Anh trăm phương ngàn kế tìm tôi nói chuyện là để gài tối hả?” “Không không không, anh nào dám...”
“Không dám thì tốt. Anh biết giai đoạn quan sát không?”
Cố Thành Kiêu không kìm được mà nhoẻn miệng cười, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui, “À, vậy ý em là anh đã bước vào giai đoạn quan sát rồi sao, vậy cần phải quan sát bao lâu?”
“Không biết.” Lâm Thiên lại dời mắt đi, tiếp tục đọc sách. Cố Thành Kiêu cười khúc khích, cứ nhìn cô chằm chằm.
Trước đây anh đã cảm thấy cô rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, to tròn long lanh, đen láy mà có hồn. Bây giờ cô lại càng tỏa ra hào quang của người đã làm mẹ, còn có khí chất và quyến rũ hơn trước kia, chỉ nhìn thôi mà tim anh đã rung rinh.
Đương nhiên Lâm Thiển cảm nhận được ánh mắt trần trụi của anh, bèn nhấc đầu gối lên nhắc nhở anh, “Anh đè tê hết chân tôi rồi, tránh ra.”
Cố Thành Kiêu hơi xoay người, gối đầu lên gối, nằm song song với cô. “Muốn ngủ thì về phòng dành cho khách mà ngủ, đừng ngủ ở phòng tôi.” Cố Thành Kiêu nằm nghiêng qua, ôm trọn lấy hai chân cô, nũng nịu: “Cho dù là đang trong giai đoạn quan sát thì cũng phải ngọt ngào chút chứ. Dù sao anh cũng đã chăm bọn nhỏ mệt thế này.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” “Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu ôm lấy chân cô, áp gò má vào, “Thiển Thiển à, em cứ xem như có thêm người hầu hạ cho em đi, còn giúp em chăm sóc và dạy dỗ con, không tốt sao?” “Anh bớt nói chuyện buồn nôn... Mẹ...” Vừa nhắc tới buồn nôn, cô đúng là buồn nôn thật. Cố Thành Kiêu nói đùa, “Có đến nỗi vậy không, anh thật sự ghê tởm làm em buồn nôn thật à?” Nhưng Lâm Thiển hoàn toàn không nói đùa, cô thật sự rất muốn nôn, vội xốc chăn rời khỏi giường, phóng nhanh vào toilet. “Cẩn thận chút, em vẫn còn bị thương đó.” Cố Thành Kiêu cũng vội vàng đứng lên, lo lắng chạy theo cô. Lâm Thiển ghé vào bồn cầu nên điên cuồng một hồi, nôn hết cả bữa tối ra mà dạ dày vẫn còn khó chịu. “Uống ngụm nước súc miệng đi.” Cố Thành Kiêu đưa một ly nước tới, Lâm Thiển vừa uống một ngụm lại nôn như điên. Cơn buồn nôn dữ dội ấy nói đến là đến, không dừng lại được. “Sao đang bình thường tự nhiên lại thế này vậy?” Cố Thành Kiêu luống cuống chân tay, “Em ăn đồ gì không sạch sao? Hay là... hay là anh lập tức đưa em đến bệnh viện nhé?” Nôn một trận, cuối cùng cũng dịu xuống, Lâm Thiển ngồi xổm trước bồn cầu, lo lắng một hồi. Cô chợt nhìn về phía Cố Thành Kiêu với ánh mắt khó tin. Anh lúng ta lúng túng, không hiểu cho lắm, “Sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả? Có phải bên bả vai bị thương không?” Lâm Thiển căm hận nói: “Anh ra ngoài!”
“Hả?”
“Ra ngoài, có nghe không hả?”
“Thế này là thế nào? Sao tự nhiên thay đổi bất thường vậy? Thiển Thiển à, anh đưa em đến bệnh viện khám thử nhé.”
“Đổ quỷ xui xẻo nhà anh, cút ra ngoài!”
Lâm Thiển hơi kích động, cô đứng dậy, dùng sức đẩy anh ra ngoài từng cái một. Nhưng mà ngồi xổm quá lâu, lại đứng dậy quá nhanh nên cô choáng váng một hồi, mắt tối sầm lại, suýt chút ngã xuống đất. “Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu vội vàng đỡ lấy cô. Mặt xanh cô xao vàng vọt hoàn toàn không còn khí sắc hồng hào như vừa rồi. Lâm Thiển mệt lả, không thể không tựa vào ngực anh.
Cố Thành Kiêu nhớ lại rồi nói: “Chúng ta ăn tối cùng một nơi mà, nếu thức ăn có vấn đề, vậy sao bọn anh không bị gì? Chắc chắn là cơ thể em có vấn đề rồi. Đi thôi, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.”
“Chắc là tôi.” Lâm Thiển hít sâu, cảm giác này rất quen thuộc, cô đã từng trải qua rồi. “Chắc là gì?” Lâm Thiển ngẩng lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Từ không hiểu đến nghi ngờ, từ nghi ngờ đến hiểu rõ, Cố Thành Kiêu đột nhiên nhận thức ra điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, “Em...”