Nhưng sau khi trở về anh mới phát hiện, xã hội quá thực tế, loại người như anh có quá ít đường lui. Bây giờ Trịnh Tử Kỳ đã chuyển sang Cục Cảnh sát, là nữ cảnh sát cấp cao tương lai rộng mở. Người theo đuổi cô rất nhiều, bọn họ đều là người quyền cao chức trọng. Một kẻ lang thang không nghề nghiệp, lại còn có khả năng ngồi tù như anh thì có đáng gì? Ngay từ đầu, ba mẹ Trịnh Tử Kỳ đã phản đối. Anh cũng hiểu, bọn họ đồng ý mới là lạ. Anh không biết Trịnh Tử Kỳ đã dùng cách gì để thuyết phục ba mẹ cô. Anh đều thấy hết cô đã cố gắng hết mình vì anh.
Nhưng người như anh, tất2cả mọi người trong nhà bao gồm ba mẹ, anh em, vợ con đều vì anh mà bỏ mạng. Bây giờ anh trắng tay, chỉ còn một cái mạng quèn, sao anh lại có thể liên lụy người khác chứ? Có lẽ bọn họ chỉ có số chung hoạn nạn, nhưng lại không có số cùng hưởng phúc. Nhìn mặt Trịnh Tử Kỳ tràn đầy nước mắt, Phạm Dương Mộc vô cùng đau lòng, “Tử Kỳ, hay là chúng ta... chúng ta thôi đi...” Trịnh Tử Kỳ sửng sốt, quên cả khóc. Cô túm lấy cánh tay anh hỏi: “Anh nhìn em lặp lại lần nữa xem!”
Phạm Dương Mộc hít một hơi thật sâu. Anh đã qua cái tuổi nói chuyện yêu đương, không muốn dài dòng quanh co, cũng không muốn6bất kỳ ai chịu uất ức. Anh nói thẳng: “Tử Kỳ, anh không muốn làm em lỡ dở. Em rất xuất sắc, em đáng giá gả cho một người đàn ông xuất sắc. Anh không xứng với em.”
“...” Trịnh Tử Kỳ đau đến xé lòng.
Không phải đang nói chuyện về gặp ba mẹ cô ăn Tết sao, vì lẽ gì lại nói đến chuyện chia tay? Bây giờ bọn họ đã bàn đến chuyện cưới gả rồi, hơn nữa còn đang chuẩn bị có con, sao lại nói đến chuyện chia tay?
Cô nắm chặt quần áo của Phạm Dương Mộc, lắc đầu nói: “Không có chuyện không xứng, sao lại không xứng chứ? Trong lòng em anh là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Em yêu anh, ngưỡng0mộ anh, anh không cần phải so sánh bản thân với người khác. Cái em yêu chính là con người anh.” Phạm Dương Mộc buồn bã nhưng chỉ có thể hít thở thật sâu. Anh không quen biểu đạt, càng không biết làm sao khuyên nhủ người khác. Nhìn người phụ nữ mỗi ngày lấy lòng anh, vì bị anh từ chối mà lệ rơi đầy mặt, anh cũng không chịu nổi. Nhưng anh lại chẳng thể thốt thành lời.
Cuộc sống kìm nén lâu ngày khiến anh học được cách im lặng, rồi lâu ngày đã trở thành thói quen.
“Em biết Tiểu Bân chết là đả kích rất lớn với anh. Không phải em đã nói sẽ sinh con cho anh, chúng ta sẽ có con của mình sao? Em chỉ cần5nó bình an khỏe mạnh lớn lên là được rồi. Dương Mộc, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”
Phạm Dương Mộc lắc đầu, vẫn lặng im như trước.
Nơi này không có đèn đường, màn đêm dày đặc, gió lạnh thấu tim gan. Nước mắt Trịnh Tử Kỳ ngưng kết thành bằng trong gió lạnh, từng nhát từng nhát cắt trên mặt, lại như từng nhất từng nhát cắt vào tim. “Em không hiểu tại sao sau khi anh trở về lại thay đổi cứ như một người khác. Anh trở nên do dự, trở nên lo trước lo sau, trở nên nhút nhát. Rốt cuộc anh đang sợ cái gì? Anh nói đi!”
“Tử Kỳ, em nhỏ tiếng một chút...” Những người khác còn chưa đi xa, Phạm Dương Mộc sợ bị các9anh em khác nghe được. Trịnh Tử Tuấn ở cách đó không xa, lo lắng nhìn bọn họ. Xe đã mở cửa, nhưng anh vẫn chậm chạp không bước lên. Tống Cảnh Du lái xe đi trước, Sở Dương đang đợi anh ta ở nhà. Cao Kỳ Khâm không yên tâm, nhưng nhớ tới Phạn Phạn đang chờ ở nhà thì cậu ta vội vã rời đi. Ngụy Nam, Ninh Trí Viễn, Thẩm Tự An đi chung. Nguy Nam lái xe, thấy hai người đứng tranh chấp ở chỗ tối, anh hạ cửa sổ xuống nói với Trịnh Tử Tuấn: “Đội phó, đến xem một chút đi.”
Trịnh Tử Tuấn do dự: “Tôi đi qua có phải ngượng ngùng lắm không?”
Ngụy Nam: “Vậy chúng tôi đi qua còn khó xử hơn.” Ninh Trí Viễn nói cứ như thật: “Đêm tối gió lớn, cô nam quả nữ, lôi lôi kéo kéo, không phải gian xảo thì cũng là đạo chích. Chỗ này không nên ở lâu, hay là chúng ta rút lui đi.”
Thẩm Tự An: “Cậu làm bác sĩ thật là uổng phí, sao không lên cầu trải sạp xem bói đi!”
Trịnh Tử Tuấn phất tay: “Các người mau về đi, lát nữa nhớ đóng cửa tắt đèn. Tôi đi xem một chút.”
Bọn họ là một đám đàn ông, không tiện xen vào chuyện giữa cặp tình nhân nhỏ, à không, cặp tình nhân già mới đúng. Vì vậy, Ngụy Nam lái xe chở hai người còn lại ra về.
Trịnh Tử Tuấn đứng ở đằng xa, không rời đi, mà cũng không tới gần. Anh đã nhìn thấy em gái mình quỳ gối van xin ba mẹ đồng ý hôn sự giữa nó và Phạm Dương Mộc. So với tình cảm đối với lão Đại, em gái anh càng si mê Phạm Dương Mộc hơn. Thậm chí nó còn lấy cả tính mạng ra uy hiếp, thà bỏ hết tất cả mọi thứ ở thành phố B cũng muốn như chim liền cành với Phạm Dương Mộc.
Trước đây, Trịnh Tử Kỳ là nữ vương chiến binh ở tít trên cao, là con khổng tước kiêu ngạo. Chỉ có Trịnh Tử Tuấn mới nhìn thấy mặt yếu đuối, chấp nhận uất ức cầu toàn của em gái. Chẳng qua con bé chỉ cầu xin một người có tình mà thôi. Trịnh Tử Tuấn bước đến gần. Đêm tối tăm, chung quanh đều yên tĩnh, tiếng khóc và tiếng nói của em gái anh vô cùng rõ ràng, truyền thẳng vào lỗ tai anh.
“Phạm Dương Mộc, chúng ta đã trải qua bao nhiêu sinh tử, vất vả lắm mới kết thúc chuỗi ngày nằm vùng, trở về cuộc sống bình thường. Tại sao anh lại muốn chia tay với em?”
“Phạm Dương Mộc, đừng nói những điều đó chỉ vì anh muốn tốt cho em. Vì hai chúng ta, em luôn cố gắng bước về phía trước, nhưng còn anh lại bước lui về phía sau. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Phạm Dương Mộc, em lớn tuổi rồi. Không chỉ mình anh, mà em còn muốn có một đứa con, em đã nói em sẽ sinh con cho anh thì em sẽ sinh!”
Đúng lúc này, Phạm Dương Mộc vẫn im lặng nãy giờ bỗng cất cao giọng trong bóng đêm yên tĩnh rét lạnh, tiếng nói nghe có phần thể lương: “Ngay cả một cuộc sống yên ổn anh cũng không cho em, em theo anh làm cái gì?” Trịnh Tử Tuấn không nhịn được nữa, anh đau lòng cho em gái mình.
“Lão Phạm.” Anh bước lên phía trước, chia tay kéo Trịnh Tử Kỳ trở về: “Nói cho tôi biết suy nghĩ của anh.”
Phạm Dương Mộc thấy hổ thẹn với người nhà họ Trịnh. Anh không dám nhìn thẳng vào Trịnh Tử Tuấn, “Tôi không xứng với em gái cậu, không thể cho cô ấy một cuộc sống yên ổn hạnh phúc. Tôi không biết nói chuyện, cậu khuyên nhủ cô ấy đi.”
Trịnh Tử Kỳ cố gắng giật cánh tay lại, nhưng Trịnh Tử Tuấn nắm rất chắc. Anh tức giận nhìn chằm chằm Phạm Dương Mộc, cảnh cáo: “Được, đây là lời anh nói. Tôi hi vọng anh nói được làm được.”
“Anh, chuyện của em không cần anh lo...” “Em đứng yên đấy!”
“Anh, anh ấy hồ đồ, chẳng lẽ anh cũng hồ đồ theo sao? Em sẽ không chia tay đâu, không bao giờ!” Trịnh Tử Tuấn thở dài: “Tử Kỳ, anh ta không cần em, em tội gì phải làm vậy?”
Trịnh Tử Kỳ khóc lóc: “Anh không hiểu tình cảm giữa hai chúng em, anh không hiểu đầu. Anh ấy không phải thật lòng muốn chia tay. Anh ấy chỉ đang nói lẫy thôi.”
“Không phải.” Phạm Dương Mộc vô cùng bình tĩnh quả quyết: “Tử Kỳ, anh đã suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định. Chúng ta chia tay đi.”
“...” Trong chớp mắt, Trịnh Tử Kỳ im bặt. Cô khó tin nhìn Phạm Dương Mộc.
Gió lạnh thấu xương, lời nói thản nhiên của anh càng làm tim gan đau đớn hơn cả gió rét.