vietwriter.vn
*********************************
Thế nên anh chỉ có thể gật đầu: “Ừ, có hợp tác.”
“Thảo nào một số sản phẩm công nghệ cao của anh có phần tương tự với bên AO2. Hồi trướ3c tôi từng muốn hỏi
anh rồi nhưng lại thấy không tiện lắm.”
“Sau này em có chuyện gì thì cứ việc hỏi, chắc chắn tôi sẽ trả lời.”
<1br>Nghĩ đến việc người đàn ông ở AO2 đó rốt cuộc trông như thế nào, không biết sống chết ra sao, Cảnh Thiên
định thuận miệng hỏi thử.
9Nhưng nghĩ nếu A Xuyên đã có liên hệ với đối phương, có lẽ sẽ không giống như lời đồn thổi. Cảnh Thiên đang
nghĩ xem có nên nghe ngóng một chú3t hay không thì Đế Vân Mặc đã xông đến.
“A Xuyên, anh lấy cái phi tiêu hình tam giác kia ở đâu thế? Thứ đó ngầu quá!” “Nhập từ một bên8 hợp tác. Nếu anh
ba muốn thì tôi có thể nhập một ít về cho.”
Người nhà họ Để không đơn giản, sau sự việc lần này thì Chiến Lệ Xuyên càng thêm chắc chắn hơn, vì vậy anh đã
chủ động đề cập đến.
“Vậy thì làm phiền rồi!”
“Cái gì phiền cơ?” Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên cũng đi tới hỏi.
Để Vân Mặc kể lại uy lực của thứ vũ khí do Chiến Lệ Xuyên nhập về, nói với Đế Tịnh Hiên rằng ba anh em họ còn
chưa ra tay, Chiến Lệ Xuyên đã giải quyết xong. Còn nói Chiến Lệ Xuyên sẽ giúp họ nhập một lô vũ khí như vậy về,
Đế Tịnh Hiên nghe xong thì mắt cũng sáng lên.
Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ thì hai người anh họ nhà họ Tạ bước từ trong bóng tối ra, liếc nhìn chú mình, hơi
ngượng ngùng.
Không lâu sau, ông bác Tạ Minh Viên cũng bước từ trong bóng tối ra. “Mấy ngày không gặp, thủ đoạn của em rể
còn mạnh hơn cả hồi xưa nữa rồi nhỉ?”
Đế Tịnh Hiên: …
Không phải!
Tính hết cả những việc do vợ ông, con trai ông, thậm chí cả con rể ông làm lên đầu ông luôn à?
“Anh cả chuyện không như anh nghĩ đầu chủ yếu là vì bên kia ”
“Bác à, đám người này muốn giết cháu, đáng sợ lắm.”
Cảnh Thiên đi đến trước mặt Tạ Minh Viễn một cách đáng thương, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn sự ấm ức.
“Đúng đó anh, bên kia quá đáng lắm, họ dám tìm cả bạn cũ của em đến để giết em.”
Tạ Minh Viễn thấy cả nhà đều rút đi là biết có chuyện. Nhưng ông không biết họ lại gặp phải sát thủ, mặt ông lập
tức cau lại dữ tợn.
“Cần giúp không?”
Tạ Trạch Huân cực kỳ yêu quý cô em gái Cảnh Thiên này nhưng lại không biết cách thể hiện ra. Thế nên lúc này,
anh ta chỉ có thể dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ.
Cảnh Thiên cười tươi: “Không cần đâu ạ, bố đã giải quyết hộ bọn em rồi.”
“Cần dọn phần sau không?” Tạ Minh Viễn hỏi.
Đế Tịnh Hiên suýt nữa là cảm động đến phát khóc trước câu hỏi này.
Hai mươi năm nay, có lần nào xảy ra chuyện mà nhà họ Tạ không đồ lỗi lên đầu ông không?
Hoặc là trách đám người ông trêu vào ở nước ngoài đã đến nước Z để ám sát, mang tai vạ đến cho Thanh Nghiên, hoặc là trách ông
thủ đoạn xấu xa.
Đây là lần đầu tiên ông được bác cả chủ động hội có cần giúp.
“Không cần đầu anh, em sẽ xử lý phần sau, anh cứ yên tâm.”
hay không.