“Theo lịch trình của chuyến tàu là khoảng trên dưới 30 ngày.”
“30 ngày?” Khương Quân và Giang Cung Thư đều ngạc nhiên thốt lên. Giang Cung Thư vô cùng đau lòng: “Làm sao Tư Ý có thể chịu nổi một tháng lênh đênh trên biển?” A Lực cúi đầu, chuyện này cũng khiến gã lo lắng. Khương Tư Ý nói: “Ba mẹ, đây là cách duy nhất. Tuy đi máy bay rất nhanh nhưng dễ lộ hành tung.” Giang Cung Thư kéo ống tay áo chồng, thúc giục ông mau quyết định. Đầu Khương Quân rối như tơ vò: “Trước tiên bà soạn ít đồ cho con đi.”
“Ù, Ù.”
A Lực nói: “Không cần, tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ trên tàu rồi. Ông chủ, bà chủ, mặc dù trên biển chắc chắn không thoải mái bằng đất liền, nhưng bây giờ trên tàu cái2gì cũng có. Chúng ta có thể xem TV, lên mạng, ăn uống, say tàu thì có thuốc. Tôi đã chuẩn bị một ít, một tháng này sẽ không quá khó khăn đâu.”
Khương Quân: “Xem ra cậu đã suy nghĩ rất chu đáo.”
A Lực: “Vâng, tôi không dám không chuẩn bị chu đáo. Tôi không muốn cô chủ ngồi tù, cũng không muốn có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.”
Khương Quân do dự, nhớ đến người quản lý chung cư vô tội, lại nghĩ đến tất cả bản tin về Phương Tiểu Hi mất tích. Nếu ông không để bọn họ đi, sớm muộn gì con gái ông cũng phải đối diện với cảnh tù tội, làm sao ông chịu nổi. “Đủ tiền chưa?”
“Dạ đủ.”
“Được, được, đủ là tốt rồi...” Khương Quân vội vội vàng vàng, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh.7“Vậy đi nhanh đi, nếu thuận lợi đến nước Anh, chờ yên ổn rồi thì hãy báo bình an cho gia đình.”
Rốt cuộc vẻ lạnh lùng trên mặt Khương Tư Ý cũng tan đi. Cô ta và A Lực cùng quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy: “Ba mẹ, con gái bất hiếu, nhưng đường này là chính con chọn, con không hối hận. Xin hai người hãy tha thứ cho việc con tự mình quyết định, bảo trọng.”
Giang Cung Thư khóc lóc đỡ con gái dậy, hai mẹ con ôm nhau nức nở. A Lực giơ tay xin thề: “Xin ông chủ và bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô chủ. Cô ấy chính là tính mạng của tôi.”
Khương Quân nặng nề nhắm hai mắt lại, phất tay: “Đi đi, nhân lúc còn kịp” A Lực dập đầu một cái về1phía Khương Quân và Giang Cung Thư rồi đứng dậy, kéo Khương Tư Ý rời đi. Giang Cung Thư muốn ra ngoài đưa tiễn, nhưng lại bị Khương Quân ngăn lại. Ông không lên tiếng, chỉ đau lòng lắc đầu với vợ mình một cái. Hai vợ chồng đứng trong nhà trông theo bóng dáng rời đi của con gái. Trong bóng đêm, A Lực chở Khương Tư Ý phóng thẳng về hướng bến cảng...
Phía bên kia, cảnh sát vẫn còn đang tìm kiếm.
Một người đang sống yên ổn trong chung cư mà lại ngang nhiên bị bắt cóc giữa ban ngày ban mặt. Việc này khiến cho các cơ quan bộ ngành liên quan vô cùng coi trọng. Cảnh sát đã điều động một số lượng lớn nhân lực để truy bắt hung thủ.
Đại sảnh chung cư bị phong tỏa, chó cứu hộ không ngừng7lục soát đại sảnh và xung quanh chung cư. Phía cảnh sát không hề ngơi nghỉ, tiếp tục quan sát camera quốc lộ đã ghi lại hình ảnh chiếc xe van, hi vọng có thể tìm thấy dấu vết từ video này. Đã qua một đêm nhưng vẫn không tìm được manh mối. Cổ Nam Hách thức trắng đêm chưa ngủ. Đối với người bình thường, đây chỉ là mười mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng đối với anh lại dường như kéo dài cả năm. Anh không dám nghĩ đối với Tiểu Hi thì sẽ như thế nào.
Nếu bọn bắt cóc không phải Khương Tư Ý và A Lực, vậy còn ai vào đây? Là người trong giới? Hay là bang phái?
Anh không dám nghĩ nữa.
Cổ Nam Hách mở mắt cho đến khi trời sáng...
Ở vùng núi vắng lặng, trên con đường quanh co ở Bàn0Sơn, trong khoang xe chòng chành, cuối cùng Phương Tiểu Hi cũng tỉnh lại.
Đây là đâu? Cô mở mắt, trước mặt là một vệt sáng thẳng tắp. Cô muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không có chút sức lực. Cô nhắm hai mắt lại lần nữa rồi từ từ mở ra. Chờ khi đã thích ứng với luồng ánh sáng này, cô mới nhận ra đó là ánh sáng xuyên thấu qua kẽ hở trên cửa khoang xe.
Cô chống hai tay dậy, từ từ bò tới gần cánh cửa. Xuyên qua khe sáng, cô nhìn thấy một con đường núi quanh co khúc khuỷu. Một bên là núi, một bên là vách đá, còn xe thì chạy thẳng về phía trước, đường núi cứ trôi dần về phía sau. Cô bám lấy khe hở, hít vào thật sâu luồng không khí trong trẻo, mơ hồ ngửi thấy mùi măng cụt mát lạnh. Đầu óc dần tỉnh táo, cô nhớ lại chính Khương Tư Ý và một người đàn ông đã bắt cóc cô. Người đàn ông kia đánh chụp thuốc mê làm cô ngất đi. Nhưng lúc đó là một chiếc xe van, còn bây giờ là một chiếc xe chở hàng nhỏ.
Phương Tiểu Hi càng nghĩ càng sợ, trái tim đập thình thịch. Cô không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Chợt phía đầu xe truyền đến giọng nói của một người phụ nữ. “Ông dừng lại chỗ nhà mái bằng trước mặt, nghỉ ngơi ăn cơm một lát.” Giọng nói sặc mùi dân miền ngoài, Phương Tiểu Hi cố gắng lắm mới hiểu được đại khái. Chỉ một lát sau, xe ngừng lại, tài xế tắt máy. Không còn tiếng ồn của động cơ, cô càng nghe rõ tiếng nói chuyện phía trước.
Nữ: “Cô gái này vô cùng xinh đẹp, nhất định có thể bán được giá tốt. Nếu không trả năm mươi nghìn thì nhất quyết không bán.”
Nam: “Năm mươi nghìn? Bà điên rồi à, lão già bủn xỉn đó sẽ không xì ra năm mươi nghìn đầu, tối đa là ba mươi thôi.”
Nữ: “Chờ lão ta thấy người thì tự nhiên sẽ chịu ngay.”
Nam: “Kiếm vợ cho con trai mà để ý nhiều vậy? Biết sinh con là được rồi.” Nữ: “Ông không biết à, con trai lão ta là thằng đần, đần mà sao biết sinh được? Lão ta tự mua cho mình đấy.”
Nam: “Ha ha ha, lão già lưu manh. Gia đầu như lão rồi mà còn muốn sinh con à?” Nữ: “Ai bảo con trai lão bị đần, dù sao cũng phải có người nối dõi chứ. Tiếc là con nhỏ lần trước đã tự sát, không biết con nhỏ này có chịu nổi không?” Nam: “Khó đấy, con gái thành thị đều có học thức, trình độ cũng cao, khó mà tiếp nhận chuyện này.” Nữ: “Ông sai rồi, với kinh nghiệm của tôi, chỉ cần ở lại ba năm rưỡi, sinh vài đứa con là sẽ ngoan ngoãn ngay. Mấy năm trước vợ của Nhị Ngưu còn đòi sống đời chết, chẳng phải bây giờ đã yên phận rồi sao?”
Nam: “Đó là do không có cơ hội, nếu có thì cô ta sẽ lập tức chạy ngay.” Nữ: “Ôi dào, vào núi rồi thì đừng hòng trốn. Chỉ dựa vào chân đất thì còn lâu cô ta mới ra khỏi núi được.” Sau khi Phương Tiểu Hi nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ, tuy rằng chỉ hiểu năm sáu phần nhưng cũng đủ khiến cô kinh hãi. Chuyện gì đây, lừa bán phụ nữ sao?