“Anh... đừng nói nữa...”
“Anh phải nói, Tiểu Hi, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Nếu không làm rõ từng cái, chắc chắn sau này chúng ta sẽ hối hận, ít nhất anh sẽ như thế.”
“Giờ nói gì thì cũng đã muộn quá rồi.”
“Dù muộn còn hơn vẫn mãi hiểu lầm nhau.”
Phương Tiểu Hi cau mày, từ buồn đến vui rồi đến thời khắc phiền não, hễ gặp Cố Nam Hách là tâm tình cô như ngồi tàu lượn siêu tốc. Lúc thì lên cao, lúc lại xuống thấp, hoàn toàn không nghe theo bản thân mình.
Cổ Nam Hách đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn Phương Tiểu Hi vẫn gục đầu xuống, “Hôm đó khi anh từ nhà em đi2ra thì bị Khương Tư Ý bắt gặp. Bắt gặp cũng tốt, anh không muốn tiếp tục dây dưa nữa nên thẳng thừng đưa ra chuyện từ hôn. Nhưng Khương Tư Ý lại lấy chuyện ba em uy hiếp anh. Nếu trong tim anh không có em thì chuyện ba em liên quan gì đến anh chứ?!”
“Nào ngờ hai ngày sau, chính là ngày đoàn phim của em tổ chức tiệc chúc mừng, em lại ở cùng với Giang Phong Dật, nói chuyện gì đó rất vui vẻ, em đang giày vò anh sao? Anh vì giữ kín bí mật của ba em mà bị Khương Tư Ý uy hiếp, nhưng em lại vui vẻ với Giang Phong Dật, Phương Tiểu7Hi em có lương tâm không? Em có biết lúc anh nhìn thấy cảnh em và Giang Phong Dật ôm nhau, trái tim anh đau đớn bao nhiêu không?”.
“Hết lần này đến lần khác anh nói với mình, em đã chết lòng rồi, không muốn ở cùng với anh, hà tất phải quấn lấy em, anh cũng có tôn nghiêm của mình mà. Anh cũng không phải là người không ai cần, cớ gì phải cố chấp bám lấy em không rời? Nhưng anh lại muốn nỗ lực một lần, muốn tranh thủ một lần nữa, có phải em thấy anh như vậy rất rẻ mạt không?”.
“Nhưng, đến khi em xảy ra chuyện thì anh mới hiểu được, tai họa anh1mang đến cho em còn nhiều hơn cả hạnh phúc. Có lẽ anh cố chấp giữ em lại bên mình vốn dĩ đã là sai lầm. Cho nên hôm nay, anh chỉ muốn giải thích rõ ràng những chuyện nên giải thích, hỏi rõ ràng những điều nên hỏi. Sau này cho dù em có lựa ai chọn ai anh cũng sẽ không oán trách nửa lời.” “Tiểu Hi, tại sao em lại ở cùng với Giang Phong Dật, là em thật sự thích anh ta ư?” Phương Tiểu Hi chầm chậm ngẩng đầu nhìn Cố Nam Hách, trên mặt toàn là mâu thuẫn và vướng mắc. Đôi mắt cô ngân ngấn lệ có chút tủi thân, cô nói: “Khương Tư7Ý nói với em, cô ta mang thai con của anh, hai người sắp kết hôn rồi.”
Cổ Nam Hách vừa nghe được đáp án thì bật cười, cười hành động của Khương Tư Ý quá lỗi thời, cũng cười Phương Tiểu Hi bị lừa quá dễ dàng, “Nói cách khác, em nghĩ rằng anh sắp kết hôn với cô ta cho nên mới đồng ý lời tỏ tình của Giang Phong Dật? Thế có phải chúng ta nói rõ ràng rồi thì anh vẫn còn cơ hội đúng không?”
Phương Tiểu Hi rũ đầu, im lặng không nói.
“Đúng là Khương Tư Ý có thai, nhưng đứa con đó không phải của anh mà là của A Lực. Từ trước tới giờ anh0chưa từng phát sinh quan hệ với cô ta. Từ đầu chỉ cuối anh chỉ yêu có mỗi mình em, em nghe có hiểu không?”
Phương Tiểu Hi vừa vui lại vừa buồn. Cô vui là vì nó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, người cô yêu cũng yêu cô, làm sao không vui cho được? Nhưng, vừa nghĩ đến Giang Phong Dật cô lại buồn bã. Anh rất tốt với cô, mà cô lại lợi dụng anh. Đến cả lúc này muốn báo tin bình an cho anh mà cô cũng không dám.
Vòng tay Cổ Nam Hách dần dần thu hẹp rồi nhanh chóng ôm lấy Phương Tiểu Hi vào lòng.
Phương Tiểu Hi lưu luyến mùi hương trên người Cố Nam Hách. Chia tay nhau đã gần nửa năm rồi, đối với cô mà nói, mỗi một ngày chính là sự tra tấn. Nhưng, cho dù họ hấp dẫn lẫn nhau lần nữa thì họ cũng đều hiểu rằng tất cả hứa hẹn đều là vô dụng, đạo đức không cho phép họ làm thế. Cố Nam Hách học Phương Tiểu Hi cúi đầu, trán anh khẽ chạm lấy trán cô, “Lúc ở cùng Khương Tư Ý, có lần cô ta la hét đòi mua nhẫn kim cương, vừa ý một chiếc chuẩn bị mua thì nhân viên lại nói với cô ta, tên anh không thể mua nhẫn kim cương thứ hai. Lúc đó cô tức xanh mặt, nhưng lại không dám nổi giận trước mặt anh.”
“Tiểu Hi, chuyện ba em đã trôi qua hơn hai mươi năm rồi, nhưng vì sao em muốn trừng phạt anh vậy? Anh vô tội mà đúng không em? Mọi chuyện đều có cách giải quyết, nhất định sẽ có.”
Chiều hôm sau, bác sĩ thông báo có thể xuất viện, nói cho cùng cô chỉ bị thương ngoài da, về nhà dưỡng thương cũng được. Xe của nhà họ Cổ đã đợi trước cổng bệnh viện, Cổ Nam Hách và Phương Tiểu Hi lần lượt lên xe.
Phương Tiểu Hi hỏi dạ hộ lý muốn mua giúp một bộ quần áo của hộ lý. Bộ đồ màu xanh vừa rộng vừa to còn có cả mũ hộ lý cùng màu. Cho dù bộ đồ bình thường nhất cũng không thể che được vẻ đẹp và vóc dáng của cô. Trợ lý: “Thiếu gia, chị Tiểu Hi, chắc hai người chưa hay tin nhỉ, Khương Tư Ý và A Lực đã bị tóm rồi.”
Cổ Nam Hách: “Nói rõ ràng.”
Trợ lý: “Cảnh sát điều tra được là Khương Tư Ý và A Lực bắt cóc chị Tiểu Hi. Hai người đó đã chạy trốn bằng tàu vận tải biển. Bên cảnh sát phái chiến hạm chặn đường rồi bắt hai người đó về. Nhà họ Khương giờ đang hỏi thăm tin tức khắp nơi, Chủ tịch Khương đã đến nhà cầu xin lão gia.”
Cố Nam Hách: “Chỉ mới một buổi sáng mà đã xảy ra nhiều chuyện vậy rồi?”.
Trợ lý: “Đương nhiên rồi, chị Tiểu Hi được cứu, cả thành phố đều chúc mừng, nhất là đám fans của chị Tiểu Hi, còn có... có cả fans của Giang Phong Dật nữa.”
Trợ lý nói đến phần sau thì giọng nhỏ dần, cậu cũng biết mình nói hớ rồi. Cố Nam Hách cười cười: “Chúc mừng là chuyện hiển nhiên. Đây là tin vui mà.”
Trợ lý lia mắt nhìn kính chiếu hậu. Hai người họ người bên trái kẻ bên phải, cách nhau cả một đoạn xa, không biết bây giờ là tình huống ra sao nữa.
Xe chạy hơn ba tiếng đồng hồ mới về đến thành phố B. Vì bảo đảm an toàn nên vừa vào thành phố là Phương Tiểu Hi đang ngồi trong xe cũng đã đeo khẩu trang vào. “Không sao đâu, ở ngoài không nhìn thấy được trong này.” “Xe nhà anh rất dễ gây chú ý, paparazzi bây giờ đều sử dụng thiết bị chụp lén kỹ thuật cao hết rồi.” “Em ăn mặc kiểu này, dù có bị chụp được cũng chẳng nhận ra được em đâu.”
“Đeo vào tốt hơn, em cũng an tâm hơn.”
Cổ Nam Hách lắc đầu cười cười, tùy cô vậy.
Vì xảy ra chuyện nên khu chung cư đang ở trạng thái nửa phong tỏa. Xe ngoại lai không được phép vào, ra vào cổng đều có cảnh sát kiểm tra. Sau khi biết trong xe là Phương Tiểu Hi được cứu trở về nhà thì cảnh sát lập tức cho xe qua.
Vừa xuống xe, Cổ Nam Hách đỡ Phương Tiểu Hi vào thang máy. Phương Tiểu Hi nhìn hình ảnh mình ăn mặc quái dị trong gương thì nói đùa: “Không biết có vai diễn hộ lý hay nhân viên vệ sinh nào tìm em diễn không nữa, chắc chắn rất hợp vai.”
“Thôi đi, nhân viên vệ sinh nào mà lớn lên giống em như vậy thì đã bị chủ nhà để ý từ lâu rồi.” Phương Tiểu Hi liếc Cổ Nam Hách trong gương, anh vội giơ tay xin tha, miệng mấp máy - Anh ngậm miệng được chưa nào? Đến tầng lầu, cửa mở, trong nhà có rất nhiều người. Ngoài Dương Mạn, còn có cả người nhà bác Cả, cậu Út và bà ngoại nữa.
Cùng với một người đang đứng ở phía sau họ, Giang Phong Dật.