TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 860

MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!

ĐÂY NÈ

*********************************

Cảnh Thiên không biết nên nhìn chỗ nào, cô bị dáng người săn chắc quyến rũ của Chiến Lê Xuyên hấp dẫn.

“Anh bắt đầu3 thích em từ khi nào?”

Chiến Lê Xuyên nhìn vợ mình bối rối không biết nên nhìn đi đầu, cười nói: “Anh cũng không b1iết. Có lẽ bắt đầu từ

lúc anh nói là anh không đói, em vẫn đứng ở đầu giường anh nói rằng thần kinh cảm giác của cơ thể an9h khác với

thần kinh giao cảm, dù bị liệt vẫn sẽ có cảm giác đói”

“Kể từ khi biết mình không có khả năng chữa khỏi3 bệnh, anh cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì. Tuy anh

có thể dựa vào những máy móc đó để sống như người bình thường,8 nhưng anh không muốn mình biến thành

quái vật trong mắt người khác.

Ảnh mắt họ nhìn anh không phải thương hại thì cũng là xót xa, hoặc là mừng thầm trong sự đau buồn. Cơ thể anh

chỉ có thể mang lại đau thương vô tận cho người yêu anh, mà chính anh cũng như người bỏ đi vậy, chỉ có thể nằm,

nếu không sử dụng người máy thì còn chẳng đi vệ sinh nổi”

“Chỉ có em. Ngày đó em phản bác anh, anh nhìn thấy thứ khác trong mắt em”

“Là gì?” Cảnh Thiên hỏi.

“Sự hời hợt”

Chiến Lê Xuyên thoải mái dựa vào bồn tắm, ôm vợ yêu vào lòng, vừa nói chuyện vừa giúp vợ tắm. Anh cảm thấy

cuộc đời mình trọn vẹn rồi.

Um…

Còn thiếu một chút.

Khi nào vợ sinh cho anh một cục cưng thì cuộc đời anh sẽ trọn vẹn thật sự.

“Em hời hợt vậy sao anh lại thích em? Logic kiểu gì vậy?”

Nhìn vợ tỏ ra hoang mang, Chiến Lê Xuyên không nhịn được hôn lên mặt cô.

“Lúc ấy em nói chuyện với anh, tuy anh hơi tức giận nhưng lại có cảm giác em không hề coi anh là đồ bỏ đi. Trong

mắt em, một người bại liệt bị phán tử hình như anh chỉ giống như bị cảm nặng thôi. Anh nằm trên giường không ăn

không uống, em cảm thấy anh như một bệnh nhân đang giận dỗi. Tóm lại, khi đó tuy anh hơi giận, nhưng trong

lòng anh lại rất thoải mái. Ít nhất có một người không đối xử với anh như đồ bỏ đi.”

“Bởi vì em có thể cứu anh mà” Cảnh Thiên nói.

“Đúng vậy, em có thể cứu anh. Em quả thực làm anh sống lại. Mạng của anh là do em cứu, mạng của anh cũng là của em. Con người

anh và mọi thứ của anh đều thuộc về em” Chiến Lê Xuyên tranh thủ nói lời đường mật.

“Anh nói đấy nhé, con người anh, mọi thứ của anh đều thuộc về em. Nếu có một ngày nào đó em phát hiện anh phản bội em, em.”

“Không cần em nói, anh sẽ tự kết liễu đời mình. Hơn nữa… không có ngày đó đâu. Dù có người muốn đặt bẫy hãm hại, ly gián vợ

chồng chúng ta thì cũng sẽ không có ngày đó. Em yên tâm”

“Anh lấy đâu ra tự tin mà nói chắc nịch vậy?”

Đọc truyện chữ Full