Phương Tiểu Hi lắc đầu, “Nếu chị đăng vào lúc này thì chẳng phải là vả vào mặt anh ấy sao?”
“Vậy chị chấp nhận hả? Thật sự định gả cho anh ấy?” “...” Phương Tiểu Hi cúi đầu nhìn nhẫn kim cương trong tay, trong lòng thầm lẩm bẩm: Không được, nhất định phải trả cho anh ấy. “Bây giờ về nhà hay đi đâu?... Tiểu Hi?..Tiểu Hi...”
Phương Tiểu Hi định thần lại, vẻ mặt mờ mịt luống cuống, “Hả? À, về nhà đi... Không về nhà thì chị còn có thể đi đâu nữa...”
Lâm Thiển thấy Phương Tiểu Hi thế này thì nghĩ mình thật sự lo lắng suông rồi, thế là nhắc nhở: “Chị có muốn giải thích với Nam Hách không?” “Chị lấy thân phận gì2để giải thích với anh ấy chứ?” “...” Lâm Thiển rầu rĩ, hai người này vừa lề mề lại sĩ diện, đúng là Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã sốt ruột. Tôi thật sự sốt ruột muốn chết rồi đây!
Đưa Tiểu Hi về nhà an toàn, tạm biệt dì Dương, lúc này Lâm Thiển mới yên lòng rời đi. Cuộc thảo luận về màn cầu hôn trên mạng đã rợp trời kín đất. Lâm Thiển càng nghĩ càng rầu, sắp về đến cổng Thành Để lại quyết định quay đầu xe đến nhà chú Ba. Cô đi được nửa đường thì Cố Thành Kiêu gọi đến, “Alo, em đang ở đâu, sao vẫn chưa về nhà?”
“Em đến nhà chú Ba tìm Nam Hách.
“Em tìm nó làm gì?”
“Tiểu7Hi không đồng ý lời cầu hôn của Giang Phong Dật, toàn là lời đồn sai lệch, em lo cho Nam Hách.” “Chuyện của bọn họ, em quản nhiều vậy làm gì?” “Lần nào anh cũng bảo em đừng quản đừng quản, nhưng chuyện này càng ầm ĩ càng xé to, càng ầm ĩ càng phức tạp. Không phải chỉ cần nói một câu là xong chuyện thôi sao?”
“Vậy sao em không nói qua điện thoại mà phải đến tận nhà chú Ba?” “Nam Hách không bắt máy, nhất định là đang cậu ấy đang uống rượu ở đâu đó. Em đến nhà cậu ấy chờ.”
“Em... em điên rồi?! Đừng có nhiều chuyện!” Lâm Thiên thấy phiền, dứt khoát cúp máy rồi đạp chân ga xé gió phóng đi.1Cố Thành Kiêu ở đầu dây bên kia tức đến nỗi suýt chút đập điện thoại, lập tức cầm chìa khóa xe vội vàng ra ngoài. Tuy xúc động, nhưng Lâm Thiển không lỗ mãng. Chính cô cũng biết cứ thể này mà đến nhà chú Ba chờ Nam Hách để giải thích hộ Tiểu Hi thì cũng không xong. Thế là, cô dừng xe trước cửa nhà chú Ba chờ Cổ Nam Hách về. Thỉnh thoảng có gọi điện cho Nam Hách nhưng điện thoại vẫn không có ai bắt máy. Từng giờ trôi qua, đêm dần khuya, xe trên đường cũng thưa thớt. Trong lúc Lâm Thiên đang chờ đến sốt ruột thì cửa sổ xe bỗng nhiên bị gõ. Cô quay sang nhìn thì thấy Kim7Trang Sùng đang gõ cửa sổ xe mình. Cô quay kính xe xuống, tức giận hỏi: “Có việc gì không Kim tổng?” Kim Trang Sùng cười nói: “Tôi đi ngang qua nhìn thấy xe của cô. Sao thế, xe có vấn đề à?” “Không, cảm ơn đã quan tâm.” “Sao vậy? Trông sắc mặt hình như cô không vui, cãi nhau với chồng hả?”
Lâm Thiển thật sự mặc kệ ông ta, “Không có chuyện đó, tôi còn có việc, phiền ông.” Kim Trang Sùng vẫn tỏ ra nho nhã lịch sự, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại thoáng nhìn qua cuối đường, “Bây giờ đã muộn lắm rồi, một cô gái như cô ở ngoài đường không an toàn đâu.” Lâm Thiển nghe xong liền nổi giận. Tên Kim0Trang Sùng này ỷ mình có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn cô nên lên mặt kẻ cả, ai không nhận ra ý nghĩ xấu xa trong bụng ông ta chứ? Ông ta nghĩ cô vẫn là cô gái ngây thơ không biết gì ư? Nếu đã gặp, vậy thì hôm nay cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ông ta. Thế là, Lâm Thiển xuống xe, ôn tồn nói với ông ta: “Kim tổng, tôi không biết mình đã đắc tội với ông chỗ nào, nếu hôm nay trùng hợp gặp được ông thế này, vậy tôi sẽ nói rõ ràng với ông.” Kim Trang Sùng cười tủm tỉm, càng ngày càng cảm thấy cô thú vị, “Ừ, được.” Lâm Thiển vẫn luôn là người thẳng thắn, liền hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông muốn của tôi à?”
“Cô có gì mà tôi muốn của cô?”
“Tôi không nghĩ ra nên mới hỏi ông đấy. Bản thân tôi đã là một phụ nữ trung niên đã có chồng, mở một công ty nhỏ, dẫn dắt một nữ nghệ sĩ. Một người từng trải như ông đây mà sao lại có hứng thú với hàng tôm tép như tôi?”
Kim Trang Sùng không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy cô nói chuyện rất buồn cười, “Một cô gái như cô mà tự nhận mình là phụ nữ trung niên, vậy thì tôi là gì?” “Ông già!” Lâm Thiển nói thẳng. “Ha ha ha ha ha, thú vị, cô thật thú vị. Nhưng tôi không xem mình là một ông già.”
“Ông không nhận mình già không được đâu. Ông đã nghe câu năm tháng không tha cho ai bao giờ chưa? Con gái ông chắc cũng lớn rồi, vài năm nữa kết hôn sinh con, ông sẽ lên chức ông ngoại, sao không phải ông già cơ chứ? Dù tâm hồn ông trẻ trung xem mình là người trẻ tuổi cũng không ngăn nối vết chân chim ở khóe mắt, đúng không?”
Câu nói này trái lại làm Kim Trang Sùng hơi lúng túng. Đúng vậy, năm tháng không tha cho người nào, chớp mắt ông ta đã bốn mươi sáu rồi. Cô con gái lớn nhất trong ba đứa con đang sống ở nước Mỹ xa xôi của ông cũng đã 20 tuổi.
Mấy năm nay ông ta và người vợ Chu Tử Thanh cơ bản không sống chung với nhau. Chu Tử Thanh sống ở nước ngoài với ba cô con gái, còn ông ta ở trong nước chưa từng thiếu gái đẹp trẻ trung.
Sống chung với những cô gái xinh như hoa, ông ta cảm thấy mình vẫn là chàng trai đã từng ở cái tuổi đôi mươi năm ấy. Nhưng hôm nay, câu nói của Lâm Thiển khiến ông ta hoàn toàn giác ngộ. Thì ra mình đã là một lão già sắp 50 tuổi rồi. Có điều, ông ta chỉ cảm thán năm tháng thúc giục người già, chứ cũng không nổi giận. Ngược lại ông ta còn cảm thấy mới mẻ vì sự thẳng thắn của Lâm Thiển. Cô và người ấy quả nhiên rất giống nhau.
Kim Trang Sùng cười nói: “Đúng đúng đúng, những gì cô nói đều đúng. Nhưng bên cạnh tôi toàn là người trẻ tuổi, tôi và cô hẳn là không có khoảng cách thế hệ đâu nhỉ.”
“Đừng đừng, tôi biết bạn gái của ông còn nhỏ hơn tôi. Nhưng mấy cô đó bị mù nên mới tìm một Daddy, còn tôi không mù. Nói rõ đi, tôi biết ý đồ của ông, tôi cũng nói luôn, tôi là người đã có chồng, tôi rất yêu chồng tôi, có chết tôi cũng không phản bội anh ấy, ông đừng tán tôi nữa.”
Kim Trang Sùng bội phục sự thẳng thắn của cô. Ông ta chưa từng thấy cô gái nào thẳng thắn thế này. Không phải ông ta khoe khoang, mấy năm qua, về phương diện phụ nữ, không nhắc đến những người chủ động tìm đến tận cửa, chỉ nhắc đến mấy người mà ông ta theo đuổi thôi, hễ ông ta đích thân ra tay thì không có lần nào thất bại.
Ông ta đã từng gặp qua vô số kiểu phụ nữ, khúm núm, độc lập tự chủ, không có chủ kiến, khôn khéo tính toán, kiểu nào ông ta vẫn có thể hòa hợp như cá gặp nước. Bằng không, sao mọi người lại gọi ông ta là lão hồ ly khôn khéo cơ chứ? Thế nhưng, ở trước mặt Lâm Thiên, ông ta lại không biết giấu đuôi vào đầu, giấu đi đâu cũng bị cô tóm được cả. “Cô Lâm, cô nói chuyện quá thẳng, thế này rất dễ thua thiệt.”
“Này này, ông lại gọi sai nữa rồi, xin hãy gọi tôi là Cổ phu nhân.” Kim Trang Sùng thở dài, xuất quân không thuận lợi, chưa chị đã bị đâm đầu vào tường. Lúc này, ở bên kia đường bỗng vọng tới tiếng còi xe hơi, Lâm Thiên ngoảnh đầu lại nhìn, mắt sáng rỡ, chỉ vào xe Cố Thành Kiêu, nói: “Chồng tôi đến rồi, ông muốn bị đánh không?” Kim Trang Sùng xót xa trong lòng. Cách đường cái, ông ta và Cố Thành Kiêu đối mặt nhìn nhau. Dù khoảng cách xa như vậy nhưng ông ta vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương trong mắt anh. Ông ta vẫn còn biết điều, lùi về sau, rồi lên xe lái đi.