TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 871-875

Thật tốt quá! Hu hu hu… con trai… mẹ cảm động quá! Cảm ơn con có thể sống khỏe mạnh đến bây giờ, có thể gặp

mẹ với dáng vẻ ưu1 tú như vậy!”

Tân Dương liếc nhìn ba người anh trai, sau đó nhìn em gái đang đứng bên trong cửa kính, anh ta từ từ đặt t0ay lên

vai Tạ Thanh Nghiên: “So với ba anh. và em gái, con còn chưa đủ ưu tú. Nhưng tương lai còn dài, con sẽ tiếp tục cố

gắng” 1

Sau khi biết mẹ mình bị ung thư não kèm theo cả di căn, mỗi ngày anh ta đều sống trong hối hận và tự trách cực độ.

Lúc đ2ó, thậm chí anh ta còn nghĩ chỉ cần mẹ khỏi bệnh, có bảo anh ta đi nhảy lầu anh ta cũng bằng lòng.

Chưa kể đến việc bố m6ẹ ruột của anh ta đã làm mất con mình, lại còn là một cặp song sinh một trai một gái nữa, sự

đau khổ này không phải là điều anh 9ta có thể tưởng tượng được.

Cho nên anh ta không trách bố mẹ mình, còn thấy rất may mắn.

“Vậy… còn bố thì sao?” Đế Tịnh Hiên háo hức nhìn con trai mình.

Tân Dương mỉm cười: “Bố”

Đế Tịnh Hiên vỗ nhẹ vào lưng Tân Dương, sau đó ôm lấy anh ta: “Con trai ngoan!”

Tân Dương lớn lên trong cô nhi viện từ bé, vì từ nhỏ đã gầy lại ưa nhìn, các cô bé đều rất thích anh ta, cho nên anh

ta thường xuyên bị đám con trai bắt nạt.

Cho đến khi anh ta được bố mẹ nuôi đón về.

Khi đó gia đình anh ta còn rất giàu có, anh ta sống hạnh phúc sung sướng hơn nửa năm.

Cùng với cái chết đột ngột của bố, nhà của họ bị họ hàng thân thích chiếm mất, công ty của bố cuối cùng trở thành công ty của chú

hại và chú ba. Khó khăn nhất là sau khi bọn họ âm thầm nuốt trọn số tiền đã tuyên bố công ty phá sàn, nhưng mẹ anh ta lại phải gánh

nợ.

Họ bán toàn bộ nhà cửa và những đồ đạc đáng giá cũng không trả nổi, những chủ nợ đó tức giận, sai người đánh mẹ anh ta.

Trong năm năm sau khi bố mất, mẹ thường xuyên bị thương

Giờ đây, anh ta có người thân là người giàu nhất nước Z, anh ta có chỗ dựa rồi, sau này mẹ không cần phải chịu khổ nữa.Cảnh Thiên dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tân Dương, ngẩng đầu lên và liếc nhìn về phía cửa sổ, làm

một động tác OK 1với anh ta.

Ca phẫu thuật chỉ diễn ra trong nửa giờ, Cảnh Thiên đã không đứng bên cạnh bà Tân nữa. Cô giao toàn b0ộ công

việc còn lại cho bác sĩ ngoại khoa não ở bên cạnh, còn mình thì bước vào một căn phòng nhỏ.

“Ca phẫu thuật1 kết thúc chưa?” Tạ Thanh Nghiên là người đầu tiên hỏi.

Tân Dương cũng sững sờ, vẻ mặt thất thần, trong mắt dần d2ần lộ ra một tia hoảng sợ.

Bởi vì anh ta đã hỏi thăm rồi, những ca phẫu thuật não như thế này thường mất từ sáu đ6ến tám tiếng.

Mới hơn nửa tiếng mà đã kết thúc, chẳng lẽ là thất bại rồi à?

Đế Tịnh Hiên nói: “Lần trước 9Tiểu Thần còn phẫu thuật lấy tim ra khỏi lồng ngực cơ, không phải Thiên Thiên nhà

chúng ta cũng chỉ mất có hơn một tiếng đồng hồ thôi sao? Tân Dương, con phải tin tưởng em gái con”

“Vâng.” Tân Dương gật đầu.

“Nhìn kìa!” Đế Vân Hi kêu lên.

Lúc này rèm của một căn phòng khác được mở ra.

“A Xuyên?” Tạ Thanh Nghiên kêu lên: “Tại sao thằng bé lại ở trong đó?”

“Chắc là có liên quan đến thiết bị kia” Đế Vân Hi nói.

Trong căn phòng đó có một chiếc máy giống như máy MRI, Chiến Lê Xuyên đang ngồi cạnh máy, Cảnh Thiên đang

chỉ cho anh cái gì đó.

Một lúc sau, sau khi khâu xong phần não bộ cho bà Tân, bác sĩ mới từ từ đẩy bà vào trong căn phòng đó.

“Đang định làm gì vậy?” “Chẳng lẽ định để A Xuyên làm à?”

“A Xuyên đầu phải là bác sĩ.”

Bên ngoài, tất cả người nhà họ Đế đều đứng dậy, vừa tò mò vừa lo lắng quan sát tình hình bên trong.

Bà Tân được đẩy vào, chiếc giường bệnh mà bà đang nằm đột nhiên nâng toàn bộ cơ thể bà lên, sau đó chuyển đến

thiết bị trông giống như máy MRI.

Lúc này, trên màn hình trước mặt Chiến Lê Xuyên hiện lên một hình ảnh 4D cơ thể người, trên đó có một số chấm

đỏ. Một số khá lớn, một số thì nhỏ hơn.

“Nào, em xem đi” Chiến Lê Xuyên đứng dậy nhường chỗ cho Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên ngồi xuống: “Cái này của anh thực sự có thể công kích chính xác được à?”

Chiến Lê Xuyên cười nói: “Em thử là biết ngay thôi. Em đã từng nói với anh, em có cách khôi phục lại các lớp bị tổn thương”

Cành Thiên cười: “Đầu óc thông minh lợi hại thật đấy, anh thật sự đã hoàn toàn vượt qua giới hạn ngành nghề rồi”

Được vợ khen ngợi, Chiến Lê Xuyên vuốt mái tóc mềm mại của vợ: “Thực ra rất nhiều thứ đều giống nhau. Ví dụ nhưyhọc đi đến

tầng cao chắc chăn sẽ liên quan đến gen di truyên, mà thứ thay đôi gen chắc chăn có liên quan đến hóa học”

“Được rồi, anh là ông chủ, anh lợi hại nhất. Một khi thứ này thành công thì anh lại phải mở họp báo rồi”

Anh không mở đâu”

“Hả?”

“Sau khi mở họp báo, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đặt mua thiết bị, quan h1ệ giữa Viện nghiên cứu

Lawrence và Liên minh y học không tốt, anh không muốn bán thứ này cho họ. Thiết bị này anh chế tạ0o cho em,

anh có thể chế tạo thêm mấy chiếc nữa để cung cấp cho trụ sở viện nghiên cứu tại những nơi khác, nhưng nó sẽ c1hỉ

là thiết bị laser chuyên dụng của Viện nghiên cứu Lawrence thôi.”

Cảnh Thiên nheo mắt lại: “Anh bỏ ra nhiều t2hời gian nghiên cứu ra thứ này, đầu tư vận dụng là để tặng riêng cho

em à?”

“Hoa, nhà, xe, tiền… em chẳng thiế6u thứ gì cả. Nhà em lại giàu như vậy, em lại rất giỏi, ngoài việc tặng em thứ này

ra, anh không biết còn thứ gì có thể x9ứng với em nữa”

Đúng vậy, những người đàn ông bên ngoài kia nếu tặng đồ cho cô thì thông thường đều là tặng hoa, tặng trang sức,

tặng ngọc, tặng đồ cổ, hoặc là tổ chức một buổi bắn pháo hoa, du lịch…

Nhưng đối với một người có thể tự cung cấp cho mình đầy đủ mọi thứ như cô mà nói, những thứ này quả thực

không thể khơi dậy niềm vui bất ngờ và kích động.

Có lẽ sẽ thích, nhưng sự yêu thích đó chắc chắn là có hạn.

Nhưng sự yêu thích của cô đối với món quà này là vô hạn.

Vốn dĩ cô luôn say mê y học, y học cũng chính là nguồn gốc phát triển kinh tế, an thân gửi phận của cô, cho nên

tặng cái gì cũng không bằng tặng cô một sản phẩm y tế kỹ thuật cao. Hơn nữa còn là một sản phẩm y tế kỹ thuật

cao độc nhất.

Cảnh Thiên ngồi bên cạnh máy tính và nhìn những chấm đỏ trên màn hình, những chấm đỏ này phân bổ trong các

hạch bạch huyết của cơ thể người, thậm chí ở phổi và gan đều có.

Theo lý mà nói, bệnh tình như vậy hẳn là sẽ không thể sống tiếp được nữa. Nhưng cô đã làm phẫu thuật não cho bà

Tân rồi, còn lại thì dùng thiết bị laser bức xạ neutron này để đốt là có thể giảm thiểu mức độ tổn thương trên cơ thể

bà Tân đến mức thấp nhất.

Theo hướng dẫn của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên đã phóng to cục bộ, sau đó sử dụng tia laser bức xạ neutron

nhằm vào một trong những điểm đó để đốt.

Tia laser xuyên qua da của bà Tân và ngay lập tức chạm đến vùng nhiễm bệnh. Do tia laser chỉ có kích thước

0,0018mm, tức là chỉ bằng 1% độ dày của loại kim mỏng nhất trên thế giới, nên khi tia laser đi vào vùng nhiễm bệnh

với độ chính xác cao đồng thời đốt cháy nó, chỉ có thể đốt một phần nhỏ của khối u thôi.

Theo hướng dẫn của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên loại bỏ sạch sẽ các cạnh của khối u lớn, sau đó đốt chính giữa.

Một khối u di căn vừa được xóa sổ.

Cảnh Thiên chọn một khối u di căn lớn hơn để ra tay, sau khi trở nên thành thạo, cô chuyển sang khối u cỡ vừa. Từ

lớn đến nhỏ, rất nhanh đã loại bỏ hoàn toàn các khối u di căn trên toàn cơ thể.

Thậm chí còn chẳng cần làm phẫu thuật mà đã xong rồi.

Sau đó, Cảnh Thiên thu lại đầu laser và sử dụng một cây kim khác. Kích thước của đầu kim này là 0,18mm, vừa bằng kích thước của

đầu kim nhỏ nhất, cắm một mũi kim vào sẽ không gây tồn thương, tuy nhiên kim và cả hai bên đều rỗng. Đầu còn lại của cây kim

chứa đầy nước linh tuyền của Cảnh Thiên.

Đề ngăn nước phun ra từ mũi kim siêu nhỏ xuyên vào vết thường và làm vết thương bị viêm, cho nên phần giữa của dụng cụ này

được xử lý hơi nước. Sau khi được xử lý, thứ được phun lên miệng vết thương đã biến thành hơi nước.

Nguyên tắc này cũng giống như khi Cành Thiên sử dụng một cây kim rỗng bằng bạc để thông tủy sống của Chiến Lê Xuyên sau khi

phẫu thuật xong.

Tuy nhiên, dùng cây kim bạc rỗng thì cần tiêu hao thể lực của Cảnh Thiên. Mặc dù Chiến Lê Xuyên không hiểu về y

học, nhưng từ sau khi Cản1h Thiên châm cứu cho anh xong, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, anh có thể đoán

được phần nào.

Lý do khiến Cảnh Thiên lợi hại0 như vậy, không chỉ là vì cô là một bác sĩ ngoại khoa vô cùng giỏi, mà còn vì cô có

một cách đặc biệt nào đó, có thể truyền sức mạnh tro1ng cơ thể mình vào trong cơ thể của người khác qua kim bạc.

Lúc đó nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cảnh Thiên, anh không khỏi xót xa. <2br>

Thế là từ hôm đó, anh bắt tay vào nghiên cứu thiết bị trị liệu bằng bức xạ neutron này.

Neutron vốn dĩ có tác dụng ức chế6 tế bào ung thư, cộng với sức mạnh bí ẩn của vợ, anh tin rằng thiết bị này sẽ có

tác dụng.

Cảnh Thiên nhỏ nước linh tuyền lưu tr9ữ lúc trước và đã được cải tiến lên mấy cấp bậc vào trong thiết bị, cho nó

thấm dần vào vết thương của bà Tân, vết thương sau khi bị đốt còn đang chảy máu nhanh chóng ngừng chảy.

Chiếc máy này rất dễ sử dụng, cộng thêm tay Cảnh Thiên rất vững, thành thạo tiêu diệt mười mấy cục u di căn trên

người bà Tân.

Tổng thời gian chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ.

Một giờ sau, Cảnh Thiên đã bảo y tá đi tìm Tân Dương.

“Anh Tân, giáo sư J của chúng tôi nói rằng ca phẫu thuật của bệnh nhân diễn ra rất suôn sẻ, bảo anh không cần lo

lắng”

Tân Dương và cả nhà họ Đế lúc này đều căng thẳng đứng lên, sau khi nghe y tá nói, họ lập tức bùng nổ vì sung

sướng.

“Mẹ biết ngay là bé con nhà mình ra tay là không có bệnh nào làm khó được con bé mà” Tạ Thanh Nghiên đắc ý,

chỉ thiếu mỗi nước nhảy vào trong phòng phẫu thuật để ăn mừng thôi.

“Em gái thật lợi hại, rốt cuộc là em ấy học khoa nào vậy? Sao ngay cả bệnh bại liệt của Chiến Lê Xuyên và Lục Kỷ

Niên em ấy cũng chưa được, bệnh ung thư não của bác Tân cũng không thành vấn đề thế?” Đế Vân Tiêu hỏi.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều tập trung vào Đế Vân Mặc.

Tim Đế Vân Mặc đập “thích” một cái, sắc mặt xanh mét, nói phô trương: “Hả? Mọi người nhìn con làm gì? Em gái

làm phẫu thuật, có nở mày nở mặt thì cũng phải là em gái chứ, con cũng đều được nở mày nở mặt”

“Cái dáng vẻ như lợn này của con mà còn muốn nở mày nở mặt, mơ đẹp nhỉ!” Tạ Thanh Nghiên là người đầu tiên

lên tiếng.

Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu kẹp Đế Vân Mặc ở giữa, mỗi người ôm một bên vai anh ta, sự uy hiếp quá rõ ràng.

“Thằng ba này, anh luôn cảm thấy em hiểu em gái hơn bọn anh, nói ra xem nào” Đế Vân Tiêu nói.

“Ừ, anh em tốt không phải nên là có phúc cùng hướng sao? Chúng ta đều là người thân ruột thịt của em gái, không

thể hại em ấy được đúng không?”

Nụ cười của Đế Vân Hi khiến Đế Vân Mặc chấn động, mặt mày ủ rũ: “Bố, các anh bắt nạt con!”

“Con trai ngốc nghếch, các anh đều thương con mà. Con không nói với các anh thì nói cho bố đi được không? Bố

bảo vệ con!”

Đế Vân Mặc thê thảm khổ sở cắn chặt đôi môi xinh đẹp của mình, vẻ mặt không còn luyến tiếc gì nữa.

Biết ngay là sẽ như vậy mà. Anh ta chính là người không có địa vị nhất nhất nhất trong cái nhà này.

“Em… bây giờ em không còn là người nhỏ tuổi nhất nữa rồi, là Tân Dương ấy” Sau đó, Đế Vân Mặc nhìn Tấn Dương và nói: “Em

trai, mau đến cứu anh”

Tân Dương buồn cười nhưng cũng hơi lúng túng. Đối với bầu không khí này, anh ta lại cảm thấy ấm áp và yêu thích từ tận đáy lòng.

“Thằng nhóc thổi này, con đúng là đồ súc vật! Em trai con vừa mới về nhà không lâu mà con đã muốn bắt nạt nó rồi! Mẹ nói cho các

con biết, Tân Dương là cục cung của mẹ, nếu mấy đứa mà bắt nạt thằng bé thì mẹ sẽ bào em gái mấy đứa không đểýđến mấy đứa

một tháng!”

Ngay khi Tạ Thanh Nghiên nói xong, Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu bắt đầu ra tay với Đế Vân Mặc, người thì véo thịt

trên eo, người thì nhé1o mông.

Đế Vân Mặc la hét thảm thiết như mổ lợn, nhưng lại không làm gì được hai ông anh.

Dù sao thì bố mẹ cũng khô0ng giúp anh ta, còn ai thương anh ta nữa chứ?

Nhưng nếu nói ra chuyện của em gái, với tính tình của em gái thì chắc chắn sẽ1 càng bắt nạt anh ta nhiều hơn. Cho

nên nghĩ lại, anh ta thà bị Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu bắt nạt cũng kiên quyết không tiết lộ nửa 2chữ.

“A a a a a a… đây là bệnh viện, bác Tân còn chưa ra, hai anh đối xử với em như vậy, em thì chẳng sao cả, nhưng hai

a6nh sẽ làm ảnh hưởng đến ca phẫu thuật đấy!”

Quả nhiên Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu dùng tay lại. Tuy nhiên cô y tá trẻ bên cạnh9 lại rất không đồng cảm với anh

ta, nói đúng sự thật: “Không sao đầu, không sao đâu, cửa kính ở đây cách âm hoàn toàn, còn chống đạn nữa cơ,

không sợ ồn ào đâu”

Đế Vân Mặc liếc nhìn cô y tá trẻ: …

Cùng một đường cả, sao lại phải ép nhau như thế?

Rõ ràng biết rằng tuy anh ta không phải là cổ đông của Viện nghiên cứu Lawrence, nhưng lại có quan hệ không tầm

thường với ông chủ của viện nghiên cứu, thậm chí có thể trực tiếp quyết định hoạt động của viện nghiên cứu, tại

sao phải đối xử với anh ta như vậy?

Không sợ bị đuổi việc à?

Vừa dứt lời, hành lang đã bùng lên tiếng hét thảm thiết của Đế Vân Mặc.

Nhìn Đế Vân Mặc la hét thảm thiết, lúc này dây thần kinh phản xạ của cô y tá mới hoạt động, cô ta cảm thấy hình

như mình làm sai rồi, sững sờ một lúc rồi vội vàng chạy mất.

Cuối cùng bà Tân cũng tỉnh dậy sau hôn mê, người ở viện nghiên cứu đẩy bà ra.

Bà Tân mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy Tân Dương đang đứng ở cửa.

“Mẹ..” Tân Dương nắm tay bà Tân, đôi mắt đẫm lệ nhưng không khóc, anh ta cười nói: “Ca phẫu thuật của mẹ rất

thành công!”

Bà Tân mở miệng muốn nói nhưng cảm thấy miệng hơi mất kiểm soát.

Cảnh Thiên nói: “Bác gái vừa trải qua một ca phẫu thuật sọ não, bác ấy không thể nói chuyện rõ ràng cho đến khi

thuốc mê hoàn toàn hết tác dụng.”

Tạ Thanh Nghiên hỏi: “Vậy khi nào chị Tân có thể ăn cơm được?”

“Bác gái có thể uống nước sau hai tiếng nữa, sau sáu tiếng thì có thể ăn cơm được. Nhưng cố gắng ăn đồ lỏng, uống

canh. Ngày mai làm kiểm tra xong thì mới có thể ăn uống như bình thường”

“Bạch Chinh, anh nhờ người mua một ít cháo rau củ ngon cho bác gái nhé”

“Vâng.”

“Về thẳng phòng bệnh luôn à? Không cần phải quan sát trong ICU hai mươi tư giờ sao?” Tạ Thanh Nghiên hỏi ra

tiếng lòng của tất cả mọi người ngoại trừ Đế Vân Mặc.

Cảnh Thiên lắc đầu cười: “Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, không cần quan sát, chỉ cần nghỉ ngơi trong phòng

bệnh là được ạ. Bình thường thì năm ngày là có thể xuất viện được rồi, nếu bác gái muốn ở lại thêm thì đợi đến

ngày thứ bảy rồi hẵng xuất viện”

“Nhanh như vậy à? Vậy khi nào thì bắt đầu hóa trị?”

Mỗi câu hỏi của Tạ Thanh Nghiên đều hỏi trúng vào điểm mù của mọi người, nhưng Đế Vân Mặc không nghe nổi nữa.

Đối với em gái mà nói, câu hỏi này đúng là si nhục, si nhục đấy.

“Mẹ, em gái con đã đích thân ra tay thì đâu cần phải hóa trị gữa! Hơn nữa, hóa trị ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, bệnh nhân của em gái

tuyệt đối không được phép hóa trị đầu. Không thì chi phí điều trị đắt đỏ như vậy, những hào môn kia cũng không phải đồ ngu, nào có

nhào đến tận cửa chỉ mong có thể tặng cho em gái chứ?”​

Đọc truyện chữ Full