Nhưng Đế Vân Hi lại không hề nghĩ rằng mình nên giấu con trai.
“Hiện giờ bố đã nắm được một số thông tin, đang ch1uẩn bị lỗi người đó ra rồi. Nhưng bây giờ ông ta đang ở nước
ngoài, hơn nữa còn là đại ca băng đảng xã hội đen, thế nên.0.. ừm… con yêu, con có biết cái gì gọi là mafia không?”
Tiểu Thần gật đầu: “Con biết ạ. Con hay thấy từ này tr1ên phim hoặc là trong sách truyện. Mafia rất lợi hại, liệu bổ
có gặp khó khăn không? Có bị thương không ạ?”
Đây 2là vấn đề mà cậu bé quan tâm nhất.
Cậu bé sợ lỡ bố bị thương, liệu người bố khó khăn lắm mới tìm được này có ra 6đi lần nữa hay không?
“Yên tâm, lần này bố không chiến đấu đơn độc một mình đâu. Bên cạnh bố còn có ông bà nội, 9chú hai chú ba chú
tư và cô con, cả dượng con nữa. Họ đều rất thông minh, rất lợi hại. Bây giờ nhà mình lại có thêm con và mẹ con,
chắc chắn là thiên hạ vô địch rồi.”
“Vâng, nhà mình thiên hạ vô địch!”
“Đương nhiên, chắc chắn là thiên hạ vô địch”
Đột nhiên tiếng Cảnh Thiên vọng đến từ ngoài cửa, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn, mắt lập tức tít lại vì cười.
“Có!”
Nghe thấy tiếng gọi vàng giòn, nhìn cậu bé đang ngồi trên đùi anh cả, bàn chân không đeo tất mũm mĩm đang vắt
bên gấu quần bố mà đung đưa…
Cảnh Thiên bỗng muốn sinh một đứa.
Cảnh Thiên mở cửa ra rồi nhìn ra sau, y tá của viện nghiên cứu lập tức đẩy một chiếc bánh kem thắt bóng bay hình
gấu rực rỡ ở bốn góc vào trong.
“Oa, có bánh kem!!!”
Bánh kem được đẩy lại gần, trông thấy hình vẽ bên trên, Tiểu Thần lại thốt lên đầy mừng rỡ: “Bánh kem đẹp quá!”
“Không biết nên chúc mừng cháu thể nào nên dương đã thiết kế một chiếc bánh kem”
Chiến Lê Xuyên là người cuối cùng đi vào phòng bệnh.
Trông thấy Chiến Lê Xuyên, Tiểu Thần mở to mắt: “Chú là Chiến Lê Xuyên! Chú là chủ tịch Chiến Lê Xuyên của
Tập đoàn AUPU!”
Lăng Tư Kỳ mở to mắt khi trông thấy Chiến Lê Xuyên.
Chiến Lê Xuyên, đây chẳng phải là nhà đầu tư nhiều nhất vào đoàn làm phim Mirror World sao?
Lăng Tư Kỳ vội vàng định lên tiếng, bởi ban này con trai cô đã gọi thẳng tên sếp phía sau cô rồi, như vậy không tốt một chút nào hết.
Ai ngờ cô còn chưa kịp nói, Chiến Lê Xuyên đã cười dịu dàng và hỏi: “Tiểu Thần biết chú à?”
“Đương nhiên là cháu biết chú rồi. Chú không những là chủ tựch đương nhiệm của tập đoàn AUPU mà còn là một nhà phát minh cực
kỳ cực kỳ giỏi nữa. Cháu nghĩ những thứ mà chủ phát minh ra không hề kém cạnh ông chủ tịch bí hiểm của Tập đoàn AO2 đầu. Cháu
cực kỳ thích chiếc xe cứu hóa khái niệm mới mà chủ thiết kế đợt trước. Chú giỏi quá!”
Chiến Lê Xuyên nghe Tiểu Thần nói vậy thì không nhịn được mà cười to, nhìn sang Đế Vân Hi và nói: “Anh cá, con
trai anh đáng yêu quá”
Đế Vân Hi mỉm cười, xoa đầu con trai mình, vẻ khoe khoang đắc ý không thể che giấu được trong giọng nói:
“Không nhìn xem là con của ai!”
Anh ta nói với cậu bé: “Con yêu, nhưng con không nên gọi cậu ta là chú, con nên gọi là dượng. Cậu ta là chồng của
cô con đấy”
1Lăng Tư Kỳ đột ngột mở to mắt, nhìn Cảnh Thiên.
Khó trách tài nguyên của Cảnh Thiên lại tốt như thế, hóa ra cô không chỉ là con gái 2của nhà họ Đế mà còn là con dâu của nhà họ Chiến, đã vậy còn là giáo sư J.
“Dượng của con là Chiến Lê Xuyên! Con vui quá! Người mà c6on sùng bái nhất lại chính là cô và dượng của con!
Bố, con vui quá!”
Đế Vân Hi: …
Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên cười to.
Cảnh Thiên thấy họ đã bỏ qua Lăng Tư Kỳ bèn nói vội: “Chị dâu, làm thế nào mà chị dạy được một cậu bé đáng yêu
như thế này vậy? Tiểu Thần là cậu bé thông minh nhất, xinh xắn nhất mà em từng gặp đấy”
Lúc này Lăng Tư Kỳ chỉ muốn mình tàng hình luôn.
Bởi vì đứa con này do cô trộm lấy, cô thực sự rất sợ nhà họ Đế sẽ có ý kiến với mình. Nhìn vẻ mặt tươi như hoa nở
của con trai và những lời Đế Vân Hi nói dối giúp cô, cô thực sự hận không thể khiến mặt sàn nứt ra rồi chui tọt
xuống dưới trốn, không ra ngoài nữa.
“Mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất trên thế gian này, tất cả mọi thứ của con đều do mẹ dạy đấy”
Tuy bây giờ đã có bố, có cô, có cả dượng mà cậu bé sùng bái nhất, nhưng mẹ trong lòng cậu mãi mãi không thể thay
thế được.
Khi sắp ăn bánh kem, Lăng Thiên Thần mới bắt đầu nghiêm túc quan sát chiếc bánh kem ba tầng siêu to này.
Tầng đầu tiên là khu rừng nguyên thủy có khủng long và thú bay, bên trong có một bé khủng long siêu đáng yêu
gắn hình mặt cậu.
Tầng thứ hai là xã hội cổ đại, trên bánh kem là hoàng cung bản chibi cực kỳ xinh xắn, còn có một hoàng đế nhỏ bản
chibi cũng có ngoại hình giống cậu bé.
Tầng thứ ba là xã hội hiện đại vô cùng phát triển, bên trong có xe cứu hỏa khái niệm mới mà dượng mới ra mắt, có
xe cảnh sát, xe tăng và cả những chiếc xe hơi, máy bay tiêm kích, còn bản chibi của cậu thì đang ngồi trong chiếc xe
hơi cực kỳ xinh đẹp.
“Oa… Đẹp quá. Con… không ăn thì hơn. Con muốn cất nó đi.”
Cậu bé chưa từng thấy chiếc bánh kem nào tinh xảo đến thế này, tuy đã thèm lắm rồi nhưng cậu bé vẫn cố gắng
nuốt nước miếng xuống khiến mọi người bên cạnh cười to.
“Cái này là để ăn. Dượng sợ con không thích nên mới thiết kế cho bánh đẹp một chút. Nếu con thích thì chúng ta có thể chụp ảnh
chung với bánh kem” Đế Vân Hi đáp.
Lăng Tư Kỳ nhìn con trai nhìn chăm chăm vào bánh kem với vė mặt mong đợi, mắt rưng rưng.
Là cô không chăm sóc tốt cho con, không có năng lực cho con một môi trường sống tốt. Con bị bệnh tim, cô không cho con đi học
nhà trẻ, tuổi còn nhỏ đã phảiởnhà một mình, có gì ngon cũng không thể cho con ăn, chỉ sợ ảnh hưởng đến tim.
Bây giờ bệnh tim đã khỏi, vết mổ cũng sắp lành hẳn, nhìn chiếc bánh kem vừa to vừa tinh xào, cô bỗng thấy mình đã quá hà khắc với
con.
Được ạ được ạ, con muốn chụp ảnh. Con muốn chụp với bố mẹ trước, sau đó sẽ chụp với cô và dượng, con còn
muốn chụp riêng với bánh kem nữa.” Ừ “Ừ, đượ1c“.
Sau đó, Lăng Tư Kỳ cảm thấy mình như một con rối gỗ, gượng gạo đứng cạnh con trai và Đế Vân Hi rồi chụp một
bức ảnh gia đình.
Ch0ụp ảnh và ăn bánh kem xong, bữa trưa do Cảnh Thiên bảo đầu bếp của nhà họ Đế nấu cũng đã đến. Cả nhà
cùng Lăng Thiên Thần nói chuyện cười đùa, cậu b1é cười suốt cả bữa cơm.
Nhìn khuôn mặt cậu bé con đang ngủ vẫn còn vương nụ cười, cho dù lúc này Lăng Tư Kỳ đang vô cùng thấp thỏm,
cô vẫn k2hông kìm nổi khóe môi đang cong lên.
“Anh cả với chị dâu nói chuyện đi nhé, em đi trước đây. Hôm nay em còn có cảnh quay, ngày nào diễn viên6 chính
cũng vắng mặt, đoàn làm phim sắp đóng cửa rồi.”
Cảnh Thiên dắt Chiến Lê Xuyên ra chào Đế Vân Hi và Lăng Tư Kỳ, sau đó còn nháy mắt vớ9i Lăng Tư Kỳ rồi mới
ra về.
Lăng Tư Kỳ hoảng đến mức mắt mở to, vẻ mặt bối rối và khẩn cầu.
Lúc này, cô không muốn Cảnh Thiên rời khỏi đây một chút nào hết.
Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên đi rồi, Tiểu Thần cũng ngủ rồi, cả căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại Lăng Tư Kỳ và
Đế Vân Hi.
Đế Vân Hi nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cô gái.
Anh ta không kìm được nét cười trong đáy mắt, anh ta nói: “Tiểu Thần đã ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện
nhé?”
Lăng Tư Kỳ nhắm mắt lại, nghĩ bụng cái gì phải đến thế nào rồi cũng đến. Đế Vân Hi đột ngột xuất hiện đã khuấy
tung cuộc sống của cô và Tiểu Thần. Tiểu Thần đã chắc chắn rằng cả nhà sẽ sống bên nhau hạnh phúc, cô cũng bắt
buộc phải nghĩ cách để làm trọn vẹn lời nói dối kinh thiên động địa này.
Lăng Tư Kỳ vội vàng đứng dậy, nói với Đế Vân Hi một cách hèn mọn: “Mời… mời anh.”
Cô cảm thấy mình như một zombie, đi ra ngoài dưới sự điều khiển bằng ánh mắt của Đế Vân Hi.
Đế Vân Hi đóng cửa lại, chỉ vào sofa và nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
“À, vâng”
Lăng Tư Kỳ ngồi xuống, Đế Vân Hi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Lăng Tư Kỳ hốt hoàng, vội vàng dịch sang bên cạnh, hai bàn tay căng thẳng đặt trên đầu gối, lưng thẳng bằng.
“Tôi có chuyện muốn nói rõ trước.”
Đế Vân Hi mim cười: “Cô nói đi.”
Tiếc rằng Lăng Tư Kỳ không nhìn thấy nụ cười trên khóe một Đế Vân Hi, cô hít sâu vài lần rồi mới nói: “Năm năm trước, tôi không
cố tình trèo lên giường anh đâu.”
Hôm đó tôi bị người ta bỏ thuốc, có người muốn cưỡng bức tôi. Tôi không muốn bị họ hại nên mới chạy ra ngoài.
Đường xuống dưới đã bị chặn lại nên1 tôi đành phải lên trên. Khi tôi lên đến tầng cao nhất, tôi chỉ có thể ra khỏi lối
thoát hiểm. Nhưng khi đó ngoại trừ phòng anh, các phòng khác 0đều đã khóa cửa. Vì leo rất nhiều tầng rồi nên
máu đi nhanh, thời gian thuốc phát tác sẽ càng ngắn, thế nên tôi mới.”
Lăng Tư Kỳ cảm thấ1y mình không thể nói tiếp được nữa.
“Chuyện này tôi đã làm sai, sau đó tôi rời khỏi nơi ấy, thực ra tôi từng nghĩ đến việc quay về xin l2ỗi anh, nhưng
khi tôi tìm đến nơi thì phát hiện ra anh đang tìm tôi như phát điên vì tức giận, thế nên tôi đã sợ”
Lăng Tư Kỳ hít sâu một6 hơi rồi nói tiếp: “Có câu người đang làm trời đang nhìn, tôi biết rồi sẽ có một ngày tôi phải
trả giá cho việc mình đã làm, nhưng… nhưng tôi 9và Tiểu Thần đã sống bên nhau bốn năm rồi, tôi.”
Nghĩ đến khả năng Tiểu Thần sẽ bị Đế Vân Hi viện đủ mọi lý do để đưa đi, Lăng Tư Kỳ không kìm được mà trào
nước mắt.
Đế Vân Hi tưởng là cô sẽ khóc òa lên vì đau lòng, ai ngờ cô lại chỉ im lặng lau nước mắt đi, nước mắt lại trào ra, lại
lau đi. Đế Vân Hi càng đau lòng hơn.
Cho dù thế nào, đây chính là người phụ nữ có thể khiến anh ta có phản ứng dù đang trong thời điểm bệnh tật.
Đây chính là mẹ của con anh ta.
Cho dù không yêu, nhưng cô gái này đã xen ngang vào cuộc sống của anh ta, nhìn cô đáng thương như vậy, anh ta
vẫn thấy khó chịu.
Đế Vân Hi đang định lên tiếng thì Lăng Tư Kỳ đã nói tiếp: “Tôi thực sự không muốn rời xa Tiểu Thần, nhưng anh là
bố của nó, gia đình anh lại có nhiều người đang mong thằng bé quay về nhà họ Đế như thế. Tôi chỉ có một yêu cầu,
cho dù anh xử lý tối thế nào, xin anh hãy để Tiểu Thần tiếp tục ở lại bên cạnh tôi. Nếu… nếu anh muốn thăm Tiểu
Thần, tôi… tôi sẽ để anh đưa nó đến nhà họ Đế ở vài ngày. Anh xem… làm vậy có được không?”
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra được.
Cho dù có chết, cô cũng sẽ không từ bỏ quyền giám hộ Tiểu Thần.
“Không thể nào cả.”
Tiếng Đế Vân Hi như một chậu nước đá đổ ụp xuống đầu.
Lăng Tư Kỳ nhìn Đế Vân Hi đầy tuyệt vọng, mắt cổ chan chứa vẻ khẩn cầu.
Đế Vân Hi lại nói tiếp: “Cô quên ban nãy chúng ta đã hứa với Tiểu Thần là ba chúng ta sẽ sống bên nhau, mãi mãi không rời xa à? Cô
là mẹ, chẳng lẽ vừa mới hứa với con xong mà đã hối hận ngay rồi?”
Lăng Tư Kỳ…
Anh ta nói vậy là sao? Đầu óc cô hơi rối, cô không hiểu.
Đế Vân Hi vươn cánh tay dài lấy hai tờ giấy ăn, khi ngồi xuống lại, anh ta lặng lẽ ngồi gần hơn về phía Lăng Tư Kỳ
đang nép mình r1a rìa sofa.
Lăng Tư Kỳ bị ép đến mức không còn chỗ nào để lùi, đành phải rúc vào trong góc một cách ấm ức.
“Lau đi”0
Lúc này trong đầu Lăng Tư Kỳ vẫn đang nghĩ xem những gì Đế Vân Hi vừa nói có ý nghĩa là gì, cô ngơ ngẩn nhìn
anh ta nhưng1 không chìa tay ra đón.
Đế Vân Hi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Khi gò má tiếp xúc với giấy ăn mềm mại và ngón tay2 ấm áp của Đế Vân Hi, Lăng Tư Kỳ khẽ run lên, sau đó nhìn
anh ta với vẻ mặt không thể tin nổi.
Ánh mắt Đế Vân Hi vô cùng d6ịu dàng, hoàn toàn khác với những gì cô biết về anh ta trên tivi.
Trong những bản tin tài chính, Đế Vân Hi là người thừa k9ế tương lai của Tập đoàn Thanh Nghiên, anh ta luôn
xuất hiện trong tiền hộ hậu ủng, đó là khung cảnh xuất hiện của bá đạo tổng tài kinh điển.
Anh ta không nói không cười, mặt mày lạnh lẽo, tuy nói chuyện khá dịu dàng nhưng cô biết, chỉ cần đối phó với
anh ta bằng thủ đoạn không tốt, hoặc là doanh nghiệp hay tập đoàn ngáng chân Tập đoàn Thanh Nghiên, không
phải tài sản bay hơi thì là doanh nghiệp phá sản, nói chung là không ai có kết cục tốt lành. Vì vậy, Đế Vân Hi còn có
một biệt danh rất kêu trên thương trường là Đế hồ ly.
Theo dõi mấy năm nay, cô biết anh ta chính là một viên bánh trôi nhân vừng đen, bên ngoài trong sáng ngời rực rỡ
nhưng thực ra bên trong lại đen đến tận xương tủy.
Thế nên khi người đàn ông như vậy biết cô cưỡng bức anh ta, mang thai con của anh ta mà anh ta còn nhìn cô bằng
ánh mắt dịu dàng như thế, Lăng Tư Kỳ không những không bị ánh mắt ấy quyến rũ mà còn sợ đến run rẩy.
“Hình như cô rất sợ tôi?” Đế Vân Hi tỏ ra rất dịu dàng.
Đằng nào thì cô gái này cũng đã sinh cho anh ta một đứa con trai, cô còn xinh đẹp và thông minh nữa, sống cùng
với một cô gái như vậy chắc chắn sẽ không vất vả.
Đương nhiên, tiền đề là cô không được gây chuyện, không được hại người thân của anh ta.
Nhưng sau khi điều tra mấy ngày, anh ta phát hiện Lăng Tư Kỳ không phải người như thế.
Vậy nên đối với cô gái này, đương nhiên Đế Vân Hi cũng thêm phần bao dung và dịu dàng hơn với rất nhiều người
khác.
“Tôi… tôi biết tôi đã rất quá đáng, mấy năm nay cũng đã ý thức rất rõ về sai lầm của mình rồi. Nhưng xin anh hãy
tha thứ cho tôi, tôi mang thai mười tháng sinh ra Tiểu Thần, nó là sinh mệnh của tôi, tôi thực sự không thể rời xa
nó”.
“Tôi đâu có bắt cô rời xa nó đâu” Đế Vân Hi vừa cười vừa trả lời.
Lăng Tư Kỳ: …???
“Cô là mẹ của Tiểu Thần, Tiểu Thần nhỏ như vậy, sao có thể xa có được?”
“Anh… anh nói thật chứ? Anh sẽ không để Tiểu Thần xa tôi? Anh sẽ để nó sống với tôi?”
“Đương nhiên rồi” Đế Vân Hi vừa cười vừa trả lời.
Lăng Tư Kỳ càm thấy không thể tin nổi.