Trước đây Hà Mộ Tình và Lương Diệu Thần là hai tiểu hoa đán ngang hàng nhau, nhưng có lẽ từ giờ trở đi Hà Mộ Tình sẽ vượt Lương Diệu Thần một đoạn. Mà Lương Diệu Thần có thể qua khỏi sự chèn ép này hay không còn phải xem năng lực quan hệ xã hội của đoàn đội cô ta. Nhưng, phía sau Hà Mộ Tình là Minh Nghiệp, là công ty quản lý có thực lực mạnh nhất, đoàn đội nhỏ của Lương Diệu Thần sao có thể so sánh được chứ? Ngành giải trí quá mức thực tế, hiện đã có một số nhà tiếp thị tung ra tin tức “Nhiều hợp đồng đại diện thương hiệu của Lương Diệu Thần đồng loạt bị2thay người”. Trước đây, khi Lâm Thiển còn là quần chúng ăn dưa, nếu đọc được mấy tin này thì sẽ tin hơn phân nửa. Từ khi làm người đại diện, bước vào giới giải trí, cô mới biết được, đoàn đội lợi hại thì có thể đảo đen thành trắng, viết đúng thành sai.
Bây giờ chỉ cần xem qua lời tựa là cô đã nhìn ra lề lối bên trong một cách tự nhiên. Những nhà tiếp thị chê bai Lương Diệu Thần nhất định là bị Hà Mộ Tình mua chuộc. Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của mạng lưới thủy quân, Hà My Tình đã có một cú trở mình đẹp mắt và độ nổi tiếng cũng lên như diều gặp gió. Thậm chí còn7có tiêu đề viết rằng “Cố Nam Hách gắng sức nâng đỡ người nối nghiệp Phương Tiểu Hi.” Lâm Thiển đọc xong bèn tự nhủ: “Móc nối với Cố Nam Hách, lại kéo theo Phương Tiểu Hi, đây rõ ràng là muốn ăn theo phong cách thêu dệt này không giống như của Minh Nghiệp. Nếu Hà Mộ Tình tự ý tìm người làm vụ này, vậy mặt cô ta cũng dày quá rồi.” Cuối tuần, Cố Thành Kiêu tăng ca, một mình Lâm Thiên đến nhà tổ của nhà họ Cố.
Ba chồng cho Nam Nam và Bắc Bắc vào nhà trẻ cơ quan ngay cạnh nhà tổ, đưa đón hết sức thuận tiện. Thế là Nam Nam, Bắc Bắc và bà nội liền dọn tới nhà tổ1một cách hợp lý. Ban đầu, vì nghĩ cho cảm nhận của Lâm Thiển nên Cố Thành Kiêu phản đối, nhưng Lâm Thiên lại gật đầu đồng ý trước. Theo lời cô thì ông bà nội cũng không phải sài lang hổ báo gì, để con ở nhà tổ cô lại yên tâm. Huống hồ cô và Cố Thành Kiêu đều bề bộn nhiều việc.
Nhưng có thật sự rất nhớ con.
Cho nên vừa đến cuối tuần là họ sẽ về Thành Để ở bên con và cũng ở bên ba mẹ.
Hôm nay Lâm Thiển về nhà tổ một mình. Vừa lái xe vào sân cô đã thấy hai đứa nhỏ đang đá bóng trong sân. Cô vừa xuống xe là bọn nhỏ liền xúm lại tranh nhau muốn7mẹ bế. “Mẹ, bế con trước đi mẹ.” “Bế con trước mẹ ơi, con thương mẹ lắm.”
“Mẹ ơi, con thương mẹ hơn. Con thương mẹ nhiều hơn anh hai thương mẹ luôn.” “Mẹ, con thương mẹ nhiều hơn cả nhiều nữa.” Ôi, trái tim của Lâm Thiên đã sớm tan chảy, ngồi xổm xuống, dùng sức lực của bà mẹ bỉm sữa bế mỗi tay một đứa, “Chao ôi... ở với ông bà nội ăn được ngủ được nên nặng hơn rồi nhỉ. Mẹ già này sắp khổng bế nổi các con rồi.”
Bế hai đứa cùng lúc thật sự mệt mỏi, cánh tay mảnh khảnh của cô đã phát run. Nhưng gãy tay vì giờ khắc này cũng đáng. Ở với ông bà bấy lâu nay, Bắc Bắc0lạnh lùng ít nói hình như đã cởi mở hơn trước, còn biết bày tỏ tình cảm với mẹ. Xem ra việc này có liên quan đến sự xuất hiện của ba và ông bà. Mỗi một thành viên trong gia đình đều là nhân tố quan trọng đối với quá trình phát triển tinh thần và thể xác của trẻ con.
Còn Nam Nam trước giờ nói ngọt lại càng thêm hoạt bát xinh đẹp. Căn cứ vào video và ảnh chụp mà mẹ chồng gửi, ngày nào cô bé cũng mặc đồ mới, khoe khoang thấy ghét. Hai đứa bé đều ôm lấy cổ mẹ, dùng sức mà hôn lên mặt mẹ. Lâm Thiển nói một cách khó khăn: “Mẹ thật sự không bế nổi các con rồi, đứng xuống đất được không? Mẹ có mua bánh gato cho các con này.” “Được ạ!”.
Lâm Thiển nhẹ nhàng thả bọn nhỏ xuống rồi quay lại xe lấy túi giấy ra, nói: “Mau vào nhà ăn đi, là bánh kem lạnh đấy.” Nam Nam phấn khởi đến nỗi khoa tay múa chân, “Oa, tuyệt quá, con thích ăn bánh kem lạnh nhất.” Nhưng Bắc Bắc lại nghiêm trang nhắc nhở: “Mẹ, bạn của ông nội tới nhà, đang ở bên trong, bà nội bảo chúng con ra ngoài chơi.” Dáng vẻ này càng ngày càng giống Cố Thành Kiêu. Hèn gì cả vạn năm nay ba chồng chẳng đáng gì trong nhóm bạn già, thế mà bây giờ cả ngày chỉ khoe cháu với họ.
“Hình như ông Tào và dì Tào ấy có chuyện gì đó, còn khóc nữa.” “Thật hả?” Lâm Thiển rất ngạc nhiên, “Trước đây Bắc Bắc đã từng gặp rồi hả? Là họ hàng nào vậy?”
Bắc Bắc lắc đầu, “Con chưa gặp bao giờ ạ, hôm nay mới gặp lần đầu. Bà nội bảo chúng con gọi là ông Tào và dì Tào.” Nam Nam nhìn chằm chằm vào túi giấy, sốt ruột nhắc nhở: “Mẹ, mẹ không cho chúng con ăn bây giờ thì bánh kem sẽ chảy mất.” Lâm Thiển nghĩ, nếu ba chồng đang có khách, mẹ chồng lại đuổi bọn nhỏ ra ngoài thì chắc là nói chuyện quan trọng. Vậy bọn họ không nên đi vào quấy rầy. Đang định đồng ý thì cô chợt thấy mẹ chồng đứng trước cửa nhà ngoắc bọn họ, “Tiểu Thiển về rồi đấy à, vào đây.” Cố Thành Kiêu nói không sai, dù mẹ chồng có thành kiến với cô cỡ nào, chỉ cần sinh cho bà cháu trai và cháu gái thì bà sẽ sùng bái cô như Bồ Tát. Cho nên bây giờ thái độ của mẹ chồng đối với cô đã thay đổi 180 độ, rất thoải mái.
Mấu chốt là hiện giờ đã có cháu trai cháu gái, lại không sống chung với cô, cho nên mẹ chồng cũng không còn nhắm vào cô nữa, đương nhiên là dễ chung đụng.
“Ba đang có khách hả mẹ? Chúng con vào có làm phiền không?” “Không đâu, vào đi, lên lầu chơi cũng được mà, bên ngoài nóng lắm.”
Mặc dù Diệp Thiên Như bảo bọn nhỏ ra ngoài chơi, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn ra sân. Bà không cho phép bọn nhỏ rời khỏi tầm mắt mình, cho nên vừa trông thấy Lâm Thiên là bà liền bảo bọn họ vào nhà ngay. Lâm Thiển cùng bọn nhỏ vào nhà. Cô tò mò nhìn về phía phòng khách, kia chẳng phải là mẹ của Lương Diệu Thần sao, cô đã từng gặp qua một lần. Tào Tuệ Hân nhìn thấy Lâm Thiển thì lau vội nước mắt, lễ phép đứng dậy, “Cổ thiếu phu nhân, cô về rồi.” Tào Tuệ Hân đẩy ba mình một cái, Tào Kim Sinh cũng đứng dậy. Lâm Thiển quả thực không dám nhận, “Chị gọi tôi Lâm Thiển được rồi. Hai người ngồi xuống đi. Ba? Đây là?”
Cổ Nguyên giới thiệu với cô: “Vị này là chiến hữu cũ của ba, chú Tào, còn đây là con gái chú ấy.” “Chào chú Tào, chào chị Tào.” Lâm Thiên cũng biết nhìn sắc mặt, thấy tình cảnh gượng gạo, cô biết điều nói, “Mọi người trò chuyện tiếp đi, con xin phép dẫn bọn nhỏ lên lầu ạ.”
Tào Tuệ Hân vội vã nói: “Lâm Thiển, bọn chị có việc muốn nhờ em.”
“?” Lâm Thiển ngớ người ra.