Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bà đến một lần, nó điên cuồng một lần. Lần này càng nực cười hơn, nó phát bệnh mà bà còn không cho nó uống
thuốc. Trình Thục Ngọc, C1ảnh Lạc bị bà hại chết đấy! Là bị mẹ ruột nó hại chết đấy! Chậc chậc, hổ dữ không ăn
thịt con, bà đúng là chẳng bằng cả súc sinh” <0br>
“Không… tôi không hại chết Tiểu Lạc. Tôi không hại chết con gái tôi… Là các người hại chết nó… Là các người hại
chết n1ó… Đúng rồi, là các người hại chết nó… Tôi… tôi phải kiện các người!”
Trình Thục Ngọc vừa nói vừa quay người định bỏ 2đi.
“Bà cứ kiện đi. Bọn tôi bảo là nhà không có camera nhưng thực ra chỗ nào cũng có hết. Thế nên bà đến nhà tôi, bà
đưa ti6ền cho tôi bảo tôi đừng cho nó uống thuốc khi nó lên cơn nghiện, ép nó đưa đồ của nó cho con gái lớn của
bà. Tôi thấy Cảnh Lạc lên 9cơn nghiện nên muốn cho nó uống thuốc, bà lại cản tối khiến nó chết. Tất cả mọi thứ,
bọn tôi có camera đấy. Nếu bà đi kiện thì e rằng người phải ngồi tù sẽ là bà!”
Bà Bạch vừa nói vừa cười như vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Để Cảnh Lạc lấy Bạch Đồ là sự bất lực của người làm mẹ như bà ta.
Bà ta không thể đối phó với Bạch Chinh, chỉ có thể để Bạch Chinh hành hạ con trai mình.
Thế nên Cảnh Lạc chết rồi, bà ta vui mừng khôn xiết.
Nhìn sắc mặt Trình Thục Ngọc vô cùng khó coi, bà ta càng vui hơn.
Còn Trình Thục Ngọc thì cũng tỉnh lại từ trong sự váng vật.
Bà ta mở to mắt nhìn bà Bạch, vừa khóc vừa chỉ trích: “Ác ma! Các người chính là ác ma! Các người giúp nhà họ Đế
nối giáo cho giặc, các người thấy dân thường như bọn tôi dễ ức hiếp nên mới ra sức ức hiếp bọn tôi. Đám người có
tiền như các người sẽ phải xuống địa ngục! Các người nhớ lấy cho tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến các người phải xuống
địa ngục!”
Bà Bạch phì cười: “Con gái của bà bị bà hại chết, bà thà để nó đau đớn, nhìn nó chết cũng không chịu từ bỏ thứ bà
muốn lấy từ nó. Tôi là ác ma thì bà là gì? Bà chính là súc sinh. À đâu, bà còn chẳng bằng súc sinh ấy! Trình Thục
Ngọc, tôi ghê tởm nhất chính là kiểu đàn bà như bà. Thứ không có mắt, chỉ vì chút tiền hoặc nghe lời người địa vị
cao hơn mà cái gì bà cũng có thể làm được. Cũng chẳng trách Cảnh Lạc đáng ghét như thế. Đúng là con vua thì lại
làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa”
Cảnh Lạc chết rồi, Trình Thục Ngọc chìm trong sự đau đớn cực độ. Không ai an ủi bà ta, không ai thương xót bà ta,
người đàn bà xấu xa của nhà họ Bạch này còn bỏ đá xuống giếng. Bà ta đau đớn đến mức không thốt nổi nên lời,
trong lòng chỉ muốn lóc xương lóc thịt tất cả người nhà họ Bạch và nhà họ Đế.
Trình Thục Ngọc hằn học nhìn bà Bạch rồi quay người bỏ đi.
“Bà đi đâu vậy? Xác vẫn để nhà tôi rõ đen đủi mà bà đã muốn đi à?”
“Bà còn muốn tôi làm thế nào nữa?” Trình Thục Ngọc òa lên khóc.
“Không muốn thế nào hết, bà đừng khóc chứ, tôi có phải chồng bà đâu, bà khóc với tôi thì tôi chỉ vui thôi, không
thương xót cho bà được đầu”
Những gì bà Bạch nói như con dao cùn, cứa từng nhát vào tim Trình Thục Ngọc.
“Tôi chỉ muốn bà đưa xác đi thôi. Tuy bác sĩ gia đình nhà tôi bị bà đẩy ngã nhưng vẫn giữ vững đạo đức nghề
nghiệp và viết giấy chứng tử cho bà rồi. Tôi đã cho người liên hệ với nhà tang lễ hộ bà, chờ xe đến rồi thì bà theo
bên dịch vụ tang lễ mà đưa nó đi đi. Hậu sự sau đó thì bà tự đi mà xử lý”
“Nó là con dâu nhà họ Bạch,nó chết rồi,nhà họ Bạch các người không chi trả hậu sự cũng không chịu ra mặtà?”
“À,quên mất chưa bảo với bà,đăng ký kết hôn kia chỉ là giấy tờ giả làm bậy với Cảnh Lạc để lừa tôi đồngýthôi,Bạch Đồ nhà tôi
chưa kết hôn đầu nhé!”
Trình Thục Ngọc:… !!!
Không những hủy hoại thể xác cô ta mà còn hủy hoại cả trái tim.