Phương Tiểu Hi lắc đầu, “Anh không cần vậy đâu, thật đấy! Tôi không đáng để anh như vậy.”
“Em lại nữa?”
“Tối nói thật, tôi đâu có tài đức gì khiến anh phải làm thế vì tôi.” “Em biết nói vậy là được rồi.” Phương Tiểu Hi quay đầu nhìn Cố Nam Hách, vừa đau lòng vừa bó tay, chỉ có thể nén giận trừng mắt, “Anh bỏ qua cho tôi đi được không?”
“Không!”
“Anh!”
Cố Nam Hách nhìn cô chăm chú đáp lời: “Trừ phi em không phải Phương Tiểu Hi.”
Trừ phi em không phải Phương Tiểu Hi, đây là lời cam kết quan trọng nhất mà anh dành cho cô. Phân cảnh cuối cùng đã quay xong, cả đoàn phim vui mừng chúc nhau, Phương Tiểu Hi cũng nhẹ nhõm. Hơn một trăm ngày, mấy trăm cảnh quay, Phương2Tiểu Hi tham gia 80%, mà mỗi cảnh quay cô đều đầu tư 100% sức lực. Đạo diễn tự tay tặng hoa cho Phương Tiểu Hi, “Tặng cho cô Phương Tiểu Hi, nữ chính mà chúng ta yêu thích nhất.” Mắt Phương Tiểu Hi ngấn lệ, khom người cung kính nhận hoa tươi, “Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người.” Nhân viên công tác lần lượt chụp ảnh kỷ niệm chung với cô, mọi người còn chụp chung một tấm gia đình hạnh phúc. Ngược lại, bến Hà Mộ Tinh thì không nhận được sự hoan nghênh như Phương Tiểu Hi. Cô ta chỉ là vai phụ, chỉ tham gia vào phần đầu và phần cuối của bộ phim. Sau khi biên tập cắt ghép xong, không biết còn thừa lại bao nhiêu cảnh nữa. Huống chi,7chuyện cô ta lén mua thủy quân bôi nhọ Lương Diệu Thần đã là bí mật không công khai. Sau khi về công ty, không biết cô ta sẽ bị trừng phạt ra sao đây.
Tuy nói Mai Mai là người quản lý của Hà Mộ Tình, nhưng khuỷu tay cũng đã hướng ra ngoài, không e dè trước mặt người ngoài, cảnh cáo cô ta không nên lén mua thủy quân bôi nhọ Lương Diệu Thần.
Thời gian Hà Mộ Tình ở trong đoàn phim không tính là nhiều, nhưng đã mấy lần cô ta thấy Mai Mai hỏi han Phương Tiểu Hi ân cần. Mai Mai là quản lý của cô ta, chẳng lẽ tới đây không phải là để giúp cô ta sao? Tại sao lại thân thiết với Phương Tiểu Hi như thế?
Đang lúc Hà Mộ1Tình phẫn nộ bừng bừng thì Lý Mỹ Nhược lại đứng cạnh cô ta nói bóng nói gió: “Không phải Phương Tiểu Hi đã rời khỏi Minh Nghiệp rồi à, tại sao nhìn giống như cô ta vẫn là chị Đại của Minh Nghiệp vậy, còn cô lại là người của công ty khác?” Hà Mộ Tình liếc mắt khinh bỉ muốn tránh đi. “Này này, tôi tốt bụng nói với cô, muốn cho cô chút ý kiến, sao cô lại bỏ đi thế?” Hà Mộ Tình quay lại hỏi: “Ờ, cô sẽ tốt bụng cho tôi ý kiến thật à?” Đúng là chồn chúc tết gà, tâm địa xấu xa.
Người trong đoàn phim ai cũng biết, Lý Mỹ Nhược, diễn viên thay thế tạm thời cho vai diễn của Lương Diệu Thần là tình nhân được bao7nuôi của nhà đầu tư nào đó, bối cảnh không tầm thường, không ai dám đắc tội. Vậy mà Hà My Tình lại hết lần này tới lần khác không sợ trời không sợ đất, vạch trần toàn bộ chuyện xấu của Lý Mỹ Nhược.
Lúc này Lý Mỹ Nhược cười khẽ dịu dàng: “Chẳng phải cô đã đáp thuyền Kim tổng rồi à? Sao không lợi dụng mối quan hệ này?”
Hà Mộ Tình hất cằm lên, khinh thường nói: “Tôi khác cô.”
“À, nói như thể cô trong sạch hơn tôi vậy đấy. Ai mà chẳng biết Hà Mộ Tình cô chính là công chúa bàn tiệc đích thực. Trong bữa tiệc người ngang nhiên ngồi lên chân đạo diễn chẳng phải là cô à? Người ngang nhiên cùng Mã tổng đặt phòng khách sạn không phải là cô0sao? Hà Mộ Tình, cô tưởng cô sạch sẽ hơn tôi bao nhiêu? Người trong giới đều biết rõ chuyện bản của cô, cô còn muốn lấp liếm? Tôi khinh!”
“Cô??”
“Tôi tốt bụng khuyến cô mà cô còn nhạo báng tôi, đúng là không biết tốt xấu. Phương Tiểu Hi người ta còn cao tay hơn cô nhiều, bề ngoài quen với Giang Phong Dật, lén lút tư thông với Cố Nam Hách, vừa có sức hút vừa có nguồn lực, hai bên đều lấy lòng hết.”
Hà Mộ Tình điên tiết nói: “Chuyện của tôi cần gì cô xía mỏ vào?”
Lý Mỹ Nhược chửi mát vài câu, sau đó bị trợ lý của mình kéo đi.
Hà Mộ Tình thầm nghĩ, mặc dù Lý Mỹ Nhược không có ý tốt, nhưng con đường bên Kim Trang Sùng cũng không tới nỗi nào. Nếu Minh Nghiệp đóng bằng cô ta, sao cô ta không dựa vào Kim Trang Sùng? Chẳng phải con nhóc Lương Diệu Thần kia nương tựa ông ta mới nổi như cồn đó sao?! Nghĩ đến đây thì cô ta lấy điện thoại ra, gửi cho Kim Trang Sùng một tin nhắn WeChat cực kỳ mờ ám “Kim tổng, ngày mai em lên máy bay về thành phố B, không biết anh có thời gian không, em muốn mời anh ăn cơm.”
***
Liveshow lưu diễn của Giang Phong Dật nổi như cồn, hừng hực lửa, khí thể ngất trời.
Sau đêm liveshow rực lửa cuối cùng kết thúc, Giang Phong Dật ngồi một mình yên tĩnh nghỉ ngơi trong phòng hóa trang. Anh nhìn điện thoại thì thấy tin đóng máy bộ phim điện ảnh mới của Phương Tiểu Hi. Cuối cùng Giang Phong Dật phải đối mặt với sự thật tàn khốc, anh và Tiểu Hi rồi cũng đến hồi kết. Màn cầu hôn ngày đó dường như chỉ mới hôm qua, tất cả mọi người đều cho rằng Phương Tiểu Hi đã gật đầu đồng ý. Nhưng chỉ có Giang Phong Dật biết rõ, dưới ánh mắt sắc bén như dao của đông đảo quần chúng ngày đó, là anh đã lôi kéo Tiểu Hi, ép cô phải nghe theo. Sau khi cầu hôn, anh và Tiểu Hi vẫn chưa gặp lại nhau. Anh nghĩ, chắc Tiểu Hi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
“Phong ca, anh nghỉ ngơi xong chưa? Ký giả đang chờ được phỏng vấn anh ở bên ngoài kia.” Giang Phong Dật điều chỉnh lại tâm trạng, “Ừ, đi thôi.”
Đám ký giả phỏng vấn đề tài mà tất cả mọi người đều tò mò nhất, đó chính là chuyện tình cảm. Có ký giả chớp thời cơ hỏi ngay: “Phong ca, chúng tôi nhớ ở liveshow đầu tiên anh đã cầu hôn thành công, vậy liveshow cuối cùng ngày hôm nay đã kết thúc, có phải anh đang chuẩn bị cho hôn lễ không?”
Giang Phong Dật lúng túng cười cười, “Đây có phải là nhanh quá hay không? Sau mấy đêm liveshow, quả thật tôi cảm thấy hơi mệt. Cho dù là tinh thần hay thể xác, tôi đều muốn nghỉ ngơi khuây khỏa một thời gian, bổ sung điện rồi mới bàn tiếp.”
Lại có ký giả hỏi: “Anh chuẩn bị dẫn Tiểu Hi đi du lịch à?”
Giang Phong Dật cười vô cùng miễn cưỡng, “Không biết, tôi chưa rõ lịch trình của cô ấy.” Thái độ không rõ ràng của anh làm câu hỏi của ký giả càng sắc bén hơn: “Phong ca, trước đây anh rất khoe khoang khi nhắc đến mối tình này, sao hiện tại đã cầu hôn thành công thì biến thành khiêm tốn thế? Có phải tình cảm trục trặc rồi không?” Trợ lý ngồi bên cạnh giành lời: “Mọi người đã hỏi liên tục về chuyện tình cảm cá nhân rồi, đổi chủ đề thôi.” Câu này làm các ký giả như sói đói ngửi thấy mùi thịt thối, càng tò mò hơn. Có ký giả còn giật lấy micro hỏi thẳng: “Lần cuối cùng anh hẹn hò với Phương Tiểu Hi là khi nào?
Giang Phong Dật cười cười: “Thì là lần cuối cùng.”
Rõ ràng câu trả lời này thật thiếu khôn ngoan, đã gợi lên tính trinh thám của ký giả. “Phong ca, phim điện ảnh của Phương Tiểu Hi vừa đóng máy, và sẽ về nước ngay, không biết anh định khi nào sẽ hẹn hò với Phương Tiểu Hi?” Gương mặt của Giang Phong Dật hơi khó coi, vẻ mệt mỏi trên mặt không cách nào che giấu được sự thiếu kiên nhẫn, “Nếu muốn hẹn thì cũng phải thử xem, cô ấy rất bận.”
Ký giả kẻ trước người sau bắt đầu hỏi toàn những câu xảo trá, trợ lý nhịn không nổi mới ngăn lại, ép đám ký giả kết thúc buổi phỏng vấn sớm hơn thời hạn.