Lương Diệu Thần thích nhất được nghe những lời xu nịnh thế này, đầu lại đang đau dữ dội nên cũng không muốn ầm ĩ với hắn, “Thật chứ?” “Anh thề đấy. Anh cũng là người trong giới, biết là không thể chụp mặt được.” “Anh biết là tốt rồi. Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện đêm qua xem như chưa từng xảy ra.” Đặng Phong đưa tay cản cô ta quấn chăn, nhanh chóng chui vào trong, “Em thật không tim không phổi, ăn người ta sạch sẽ rồi lại muốn hất đi luôn?”
Lương Diệu Thần khẽ cười, “Sao hả? Còn muốn em chịu trách nhiệm à?” “Diệu Diệu, anh thật sự rất thích em. Từ khi em ra mắt anh đã chú ý đến em rồi. Ngày hôm qua2gặp được em là anh đã dùng hết vận may của đời mình.” Miệng tên Đặng Phong này rất ngọt, biết nói lời ngon tiếng ngọt. Tay hắn cũng không nghiêm chỉnh, không ngừng trêu chọc nơi nhạy cảm của cô ta. Lương Diệu Thần cuống quýt tận hưởng từng cái vuốt ve, còn thả lỏng cơ thể để hưởng thụ cảm giác kích thích mà hắn mang tới. “Diệu Diệu, chẳng lẽ em cảm thấy chuyện đêm qua chỉ là trò chơi của người trưởng thành thôi sao? Anh không thấy vậy, anh đã không kiềm chế được bản thân mà yêu em mất rồi.”
“Nhưng mà Diệu Diệu à, bây giờ đang là thời điểm thăng hoa của em, anh hiểu em không thể nói yêu anh. Anh chỉ hi vọng có7thể chia sẻ cùng em công việc bận rộn khổ cực, mang đến cho em chút vui vẻ. Chẳng lẽ, em không thích anh sao?”
Rõ ràng Đặng Phong là một cao thủ tình trường, biết ăn nói, còn biết “làm”. Lương Diệu Thần hoàn toàn đắm chìm trong sự tán tỉnh ve vãn của hắn. Giọng nói của Lương Diệu Thần đã không còn bình thường, thở hổn hển: “Tất nhiên em có thích anh, em không phải loại con gái tùy tiện đâu.”
Khi còn ở bên Kim Trang Sùng, cô ta cũng từng nếm mùi ân ái. Nhưng dù sao Kim Trang Sùng cũng đã bốn lăm bốn sáu tuổi, có giữ gìn đến mấy cũng không thể sánh được với thanh niên tuổi đôi mươi.
Đặng Phong mới hai mươi lăm tuổi,1da mặt trơn láng nhẵn nhụi, bắp thịt nổi rõ trên cơ thể màu đồng, chính là tiểu thịt tươi cực phẩm. Quan trọng là Đặng Phong mang đến cho cô ta khoái cảm mà Kim Trang Sùng chưa từng làm được, khiến cho cô ta muốn ngừng cũng không thể ngừng.
Làm một lần, hai lần, hay nhiều lần, thì có gì khác biệt đây? Dù sao bây giờ cô ta cũng đang độc thân, tự do kết bạn, cô ta muốn hẹn hò ai thì hẹn hò chứ. Đặng Phong nhìn ánh mắt cô ta đã bắt đầu si mê, dùng sức giật tấm chăn mỏng trên người cô ta xuống.
Động tác này khiến cho nhịp tim Lương Diệu Thần chững lại thẹn thùng. Cô ta chết mê chết mệt hành động7mạnh mẽ này, không thể nào kháng cự lại.
Đặng Phong kiềm chế nói: “Có thể nghe em nói thích anh là anh đã rất vui rồi. Anh hiểu sự khó xử của em. Dù sao, với quan hệ của chúng ta, chỉ cần em nói, em muốn anh ở bên cạnh em, thì chỉ một cú điện thoại thôi, cho dù đang ở chân trời góc bể nào anh cũng sẽ đến. Nếu em nói em không muốn anh ở bên cạnh, thì anh tuyệt đối không quấy rầy em.”
Lương Diệu Thần nghe ra được thành ý chân thành của Đặng Phong, cùng với nhiệt tình của hắn dành cho mình, cô ta chọc ngón tay vào cơ bụng hắn hỏi: “Sao lại hạ mình đến thế?” “Ôi ôi, này, đừng chọc ở0đấy.” Đặng Phong hoảng hốt vội vàng túm lấy tay cô ta.
Lương Diệu Thần thấy hắn cuống quýt lên thì bật cười, “Ha ha ha, anh sợ nhột à? Em muốn chọc là chọc đấy.” Đặng Phong cười cười, tiến sát lại hơn tấn công, mập mờ khẽ nói: “Không phải anh sợ nhột, mà là... anh sợ em nhột.” Lương Diệu Thần hé miệng cười, thẹn thùng mắng yêu, “Đáng ghét.” Sau đó là một cuộc mây mưa cuồng say. Lương Diệu Thần không phải người chịu cô đơn, vừa thoát khỏi Kim Trang Sùng vài ngày thì đã tìm được niềm vui mới.
Chờ đến khi hai người quấy đảo đến kiệt sức, cuối cùng Lương Diệu Thần tỉnh lại thì cũng đã gần trưa.
“Nhìn xem, em bị muộn rồi.” “Em yêu, đừng lo lắng. Để anh đưa em đi, làm tài xế cho em.” “Thôi, đừng làm phiền em nữa. Em phải đi rồi, nếu không em sẽ bị quản lý mắng chết.”
“Thật không nỡ để em đi.” “Ngoan đi, tối nay em gọi lại sau.” “Anh sợ sau khi em đi rồi lại hối hận đã ở với anh.”
“Không có đâu. Nhưng quản lý của em không cho công khai tình cảm bây giờ, thật thiệt thòi cho anh.” “Không có gì mà thiệt thòi, chỉ cần được ở bên em thì không có gì là thiệt thòi hết.”
“Em đi đây, muah muah muah.”
Hai người lại triền miên thêm một lúc ở cửa rồi Lương Diệu Thần mới lưu luyến rời đi.
Lương Diệu Thần vừa đi ra, Đặng Phong cười khẩy một tiếng, lộ rõ bản mặt của kẻ gian ngoan thực hiện được mưu kế. Hắn đi đến kệ để TV, lấy một chiếc máy quay kín đáo từ trong lọ hoa ra, rồi lại xem trên điện thoại, hình quay thật rõ. Bộ dạng Lương Diệu Thân quỳ hướng đầu về phía cuối giường la hét được quay lại rất rõ nét.
Bên ngoài khách sạn, Phương Phương và Quách Hạo nhận được điện thoại thông báo của Lương Diệu Thần thì chạy ngay đến. Lương Diệu Thần ăn mặc chỉnh tề, vừa ra khỏi cửa chính khách sạn liền ngồi ngay vào xe van. Phương Phương cuống đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, “Diệu Diệu, sau này bất kể có đi đâu thì ít nhất cũng phải báo cho tôi một tiếng. Mọi người đều sợ cô gặp chuyện không may.” Lương Diệu Thần vừa trang điểm vừa trả lời hời hợt: “Biết rồi.” Phương Phương: “Cô có biết Lâm tổng cũng rất lo lắng không?” Nghe đến Lâm Thiên, Lương Diệu Thần có chút khẩn trương, “À, hiện giờ thím ấy đang ở đâu?” Phương Phương: “Ở công ty. Tối qua cô bị chụp ảnh trước khách sạn, Lâm tổng đang xử lý.” Lương Diệu Thần: “Giải quyết thế nào?” Phương Phương: “Lâm tổng đang nghĩ cách. Đây cũng là lo lắng cô lại bị chụp tiếp.” Lương Diệu Thần: “Vậy đi nhanh, lái nhanh chút.”