“Đúng đúng đúng, xóa hết rồi.” Lương Diệu Thần thề lên thể xuống, “Cháu biết chụp ảnh là chuyện nghiêm trọng, nên sau khi phát hiện ra thì đã bảo anh ta xóa hết rồi.” Lâm Thiển thấy lời cô ta trước sau bất nhất, thoáng cái đã nghe ra sự bất thường, “Thật ra là cố xóa hay là anh ta xóa?” Lương Diệu Thần lên giọng, chắc chắn nói: “Cháu nói anh ta xóa, anh ta xóa ngay trước mặt cháu.”
Lâm Thiển nặng nề thở dài, “Được, tốt nhất là xóa hết đi.”
“Thím định xử lý thế nào chuyện ký giả chụp lén kia?”
“Còn xử lý được thế nào nữa? Đàm phán trước đã. Sau này cô đi ra ngoài phải báo cho công ty, biết2chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi.” Đúng lúc này Thiên Tử chợt vác một tờ giấy chạy vào phòng, mặt mũi hoảng loạn, “Lâm tổng, mau đọc báo đi!” Nét mặt cô ta nhìn Lương Diệu Thần khác thường, “Xong rồi, lần này tiêu đời rồi.” Lâm Thiển vội vàng mở laptop vào trang tin tức. Ở vị trí nổi bật trên trang báo được đánh giá cao nhất xuất hiện rõ ràng dòng tít “Ảnh giường chiếu của Sư muội Phương Tiểu Hi" và Đặng Phong.” Lâm Thiển muốn phát điên. Cái tít này quá thâm độc, gắn tên Phương Tiểu Hi với Đặng Phong. Người trong nghề nhìn qua là biết đây là chiêu thức lăng xê cho Đặng Phong. Chiêu lăng xê này vô cùng chấn động,7cả nước lập tức đổ xô đi tìm xem Đặng Phong là ai. Đặng Phong vốn là diễn viên chưa từng được ai ngó ngàng đến, nay lập tức được chú ý còn hơn cả nghệ sĩ nam đang nổi. Lâm Thiển giận đến run cả tay. Cô mở trang web ra, thấy mấy tấm ảnh chụp màn hình video xuất hiện. Tất nhiên, các bộ phận nhạy cảm đều bị che mờ, mặt nam nữ chính cũng bị dán mặt hoạt hình lên. Nếu chỉ dựa vào ảnh chụp clip thì cũng không thể kết luận được đó là Lương Diệu Thần. Nhưng cái tít bắt mắt thế kia thì Lương Diệu Thần rất khó tránh khỏi liên lụy. “Tự cố xem đi.” Lâm Thiển đẩy notebook1đến trước mặt Lương Diệu Thần, “Đây chính là xóa toàn bộ mà cô nói hả?”
“?” Lương Diệu Thần trợn mắt há hốc mồm, không thốt ra được tiếng nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. “Có ảnh chụp màn hình, đương nhiên sẽ có clip video đầy đủ. Mấy phóng viên kia chỉ chụp ảnh và quay phim cô ở chỗ công cộng. Còn Đặng Phong quay chụp chuyện riêng tư nhất của cô với anh ta, cô vẫn còn bảo vệ anh ta sao?” “Không, không, không thể nào!!” Lương Diệu Thần không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng sáng nay cô còn nghe Đặng Phong nói yêu mình, rõ ràng sáng nay cô còn nghe Đặng Phong nói tuyệt đối không chủ động công7khai quan hệ của hai người.
Lâm Thiển nhìn khuôn mặt mê muội của cô ta thì cũng thấm đoán ra được con nhóc ngu xuẩn này lại bị người ta lừa rồi. “Tên Đặng Phong này quá ham nổi tiếng. Hắn muốn đạp cô xuống để nổi lên đấy. Giờ thì tốt rồi, hắn đã đạt được mục đích, còn làm liên lụy đến cả Tiểu Hi, cô vui chưa?” “Cháu?? Cháu??” Nhìn những tấm ảnh chụp màn hình kia, Lương Diệu Thần không còn chỗ nào mà chui. Bị phóng viên chụp ảnh cô ta đã xấu hổ không chịu nổi, giờ lại còn bị Đặng Phong chụp cả những thứ này rồi phơi bày công khai, cô ta đã sụp đổ hoàn toàn. Cô ta ôm0đầu khóc lớn, trượt từ băng ghế xuống ngồi co quắp dưới sàn nhà. Cô ta nghĩ đến tương lai đều thấy u ám, không một tia sáng. Công danh, tương lai, cả cuộc đời của cô ta đều bị hủy hoại rồi.
Đồng nghiệp bên ngoài cũng đang bàn tán trận cuồng phong này, “Ôi trời, bị phóng viên chụp ảnh còn chưa giải quyết xong, sao lại vỡ lở ra cơn bão này nữa?”
“Tôi biết tên Đặng Phong này, vào nghề nhiều năm rồi nhưng tiếc là không nổi được, vẫn chỉ là chân chạy vặt ở đoàn làm phim, diễn những vai quản gia, tiểu thái giám mà thôi.”
“Anh này là nghệ sĩ ký hợp đồng với Kim Trang Sùng. Lúc đầu anh ta được tính toán đi theo hình thức lăng xê của Phong ca, cũng biết nhảy múa hát ca đủ thứ, nhưng lại không có vận may, cuối cùng không thành công một thứ gì.” “Có cả studio sao? Người của Kim Trang Sùng đều có studio riêng mà.” “Cũng có, nhưng anh ta vừa là ông chủ là vừa nhân viên, tiền kiếm được chỉ đủ sống. Hơn nữa, với khả năng của anh ta thì Kim Trang Sùng cũng thổi không đắp tiền để lăng xê nữa rồi.”
“Ha, vậy mà lần này có thể lên hot search, thật đúng là Lương Diệu Thần phiền phức mà.”
“Đã thế lại còn kéo theo Tiểu Hi của chúng ta nữa, làm người ta tức chết.”
Nghe thấy tiếng đàm tiếu bên ngoài, Lương Diệu Thần càng không chấp nhận nổi, bịt lấy tai lớn tiếng khóc. Lâm Thiên hỏi vặn: “Không chịu nổi những lời này rồi à? Vậy làm sao cô đối mặt được với anh hùng bàn phím trên mạng đây?”
Lương Diệu Thần quỳ trên sàn, giật giật ống quần Lâm Thiển, khóc lóc van nài: “Thím, cứu cháu đi, cứu cháu đi!! Cháu nói thật với thím, lúc tỉnh dậy cháu có thấy hắn chụp ảnh. Lúc đó cháu đã tức giận cảnh cáo, không cho hắn chụp. Hắn nói hắn không chụp mặt, còn nói rất nhiều lời ngon ngọt. Cháu cũng bị mê mẩn quẫn trí mà tin chuyện hoang đường của hắn. Cháu thật sự không biết hắn còn quay hình, cháu thật sự không biết mà!”
Diễn viên nghiệp dư vô danh như Đặng Phong, không được ông chủ coi trọng, cũng không được lăng xê nổi tiếng, vật vã nhiều năm cũng chỉ đủ sống. Nghệ sĩ như vậy, một khi thấy cơ hội được nổi tiếng mà không liều mạng chớp lấy thời cơ mới là lạ!
Hơn nữa, Đặng Phong lại còn là người của Kim Trang Sùng.
Lâm Thiển nhức đầu, chậm chạp không phản ứng. Tình huống trước mắt đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của cô. Lương Diệu Thần khóc đến đáng thương, còn lôi cả ông ngoại ra, “Thím, ông ngoại cháu sắp làm phẫu thuật. Nếu ông biết chuyện này, đừng nói đến chuyện có phẫu thuật thành công hay không, đến cả cơ hội lên bàn mổ còn chưa chắc đã có. Thím, thím cứu cháu đi! Nhất định thím sẽ nghĩ ra cách, thím cứu cháu đi!”
Lâm Thiển cũng có ý đổ riêng khi ký hợp đồng quản lý với Lương Diệu Thần. Không đơn thuần chỉ vì tình cảm giữa hai nhà họ Cố và họ Tào, mà cô còn muốn chứng tỏ năng lực của mình.
Tiểu Hi nổi tiếng cũng không phải là công lao của cô. Có thể khiến cho Lương Diệu Thần nổi lại thì đây mới đích thực là công trạng của cô. Nhưng phần công này cô còn chưa đuổi kịp thì Lương Diệu Thần lại xảy ra chuyện như vậy rồi. Chuyện này đúng là khó như lên trời.
Nhưng, khi đã quản lý Lương Diệu Thần, cô ta thành công thì cô cùng hưởng, cô ta gặp nạn thì cô cũng không thể vứt bỏ. Cô không phải là hạng người đem con bỏ chợ.
“Được rồi, đừng khóc nữa, để tôi suy xét thật kỹ càng.” Lâm Thiển quát to, “Đưa số điện thoại của Đặng Phong đây cho tôi.” “Vâng, được.” Lần này Lương Diệu Thần ngoan ngoãn đưa số điện thoại của Đặng Phong ra.