Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Cảnh sát nhìn Trình Thục Ngọc rồi lại mở đoạn video thứ ba lên: “Đây là video mà nhà họ Bạch gửi đến đồn cảnh
sát, đoạn video này quay lại cảnh Cảnh 1Lạc đến quán bar uống rượu rồi bị người ta bỏ thuốc vào đêm trước khi gả
vào nhà họ Bạch. Sau khi điều tra phát hiện người này là tội phạm buôn ma t0úy đang
chạy trốn, không có liên quan gì đến nhà họ Bạch. Hơn nữa loại thuốc mà nhà họ Bạch cho Cảnh Lạc sử dụng
không phải ma túy cũng khôn1g phải thuốc chữa trị, đó là một loại thuốc an thần do xưởng thuốc của nhà họ Bạch
tự sản xuất. Vì vậy nhà họ Bạch không hề dùng ma túy để lừa gạt n2gười khác, cũng không tự ý mua thuốc cấm
cho Cảnh Lạc, đây là sự thật đã được pháp y kiểm tra. Tức là, những gì bà nói vừa rồi đều là vu khống, là p6hỉ
báng”
“Trình Thục Ngọc, bà sinh con ra sợ không nuôi được, thèm khát tài sản của nhà họ Đế nên tráo đổi con gái mình
với con gái nhà ngườ9i ta. Bà để con gái bà làm cô chủ nhà họ Đế hai mươi năm trời nhưng lại biến cô chủ thực sự
của nhà họ Đế thành nô lệ cho gia đình bà. Bà ức hiếp cô ấy, ngược đãi cô ấy, cái gì tốt cũng đem cho con gái bà.
Chồng bà tiếp tay cho bà, bà cùng chồng bà và Cảnh Lạc đều không phải người tốt lành gì?
“Tuy họ không phải người tốt nhưng tôi không đáng phải chết. Bà đã giết người, đó là phạm tội!”
“Không… tôi không giết họ! Họ không phải do tội giết! Bọn họ tự chết đấy!” Trình Thục Ngọc phát điên vì sợ, kiên
quyết không chịu thừa nhận rằng mình đã giết người.
“Cảnh Học An do bà đưa vào trung tâm điều trị trái phép, ở đó có chữ ký của bà”
“Không, tôi có đưa ông ấy vào trung tâm điều trị phục hồi, sao ngờ được rằng ông ấy lại vào nơi chẳng khác nào
nhà tù như thế? Hôm tôi đến thăm ông ấy, tôi cũng rất kinh ngạc”
Cảnh sát tức đến mức bật cười, anh ta tìm một file video trong máy tính rồi bắt đầu phát lên.
“Trình Thục Ngọc, bà xem cho kỹ, đây là video bà tham quan trung tâm điều trị trong ngày đầu bà đến trung tâm.
Giám đốc trung tâm đó đã bị bắt rồi, chính miệng ông ta nói, tuy đúng là họ làm ăn phi pháp, nhưng nếu không có
chữ ký của người nhà như bà thì ông ta tuyệt đối không dám làm vậy với bệnh nhân”
“Khi bà đưa Cảnh Học An vào đó, bà đã thấy môi trường sống mà ông ta sẽ phải đối mặt rồi, bà biết rõ tình hình
nhưng vẫn ký tên. Bây giờ bà lại nói với tôi rằng bà không biết gì cả? Trình Thục Ngọc, người đang làm, trời đang
nhìn, sau này là có thể ngủ yên mỗi tối không?”
“Cảnh Học An đã bị tai biến, ông ta cần phối hợp chữa trị giữa sử dụng thuốc và phục hồi chức năng, nhưng bà lại
ký hợp đồng bỏ việc chữa trị bằng thuốc và phục hồi. Từ khi bà rời khỏi đó cho đến khi quay lại, ngày nào ông ta
cũng bị xích trên chiếc giường đó, ngày nào cũng chỉ có thể duy trì sự sống bằng việc truyền dinh dưỡng. Trong
suốt một thời gian dài như vậy, trung tâm đó chưa hề cho ông ta lấy một miếng cơm”
Trình Thục Ngọc: III
“Tôi… tôi không biết… tôi thực sự không biết..”
Khi đó Cánh Lạc giục bà ta ký hợp đồng,bà ta chưa đọc gì cả đã ký rồi.
Nếu bà ta biết hợp đồng viết những gì,ít nhất bà ta cũng sẽ yêu cầu trung tâm cho Cảnh Học An ăn cơm.
“Bà không biết gì cả,bà chỉ biết đến cô con gái cả Đế An Nhiên của bà,con gái bà của bà là công chúa,chồng bà là thân vương,bà
sắp sang nướcBlàm vương phi.Thế nên trong lòng bà,người chồng vẫn chưa ly hôn và Cảnh Lạc chỉ là đá ngáng chân bà mà thôi”
Cảnh sát tức giận.
“Không … không phải như vậy.”