“Anh cũng hiểu băn khoăn của em, nhưng anh thật sự không để tâm đến chuyện của ba em. Còn ba mẹ anh, sau chuyện của Khương Tư Ý, họ cũng không còn cố chấp việc kết hôn của anh nữa. Ba mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh, em còn sợ gì nữa?”
Phương Tiểu Hi đặt đũa xuống, thở dài nói: “Chúng ta nhanh như vậy đã ở bên nhau, với phong ca mà nói, thì đó là một loại tổn thương. Hơn nữa cư dân mạng sẽ phản đối anh kịch liệt. Em thì không quan tâm, nhưng em sợ anh bị công kích.”
“Em suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?”
“Em ở trong giới không thể không nghĩ như vậy. Cho nên anh đừng ép em quá.”
“Anh...”
Thật đúng là vỏ quýt dày móng tay nhọn. Ai có2thể nghĩ tới, một Cố Nam Hách từng kiêu ngạo như vậy lại có một ngày bị một người phụ nữ ép chết. Cố Nam Hách đứng canh ở dưới nhà Phương Tiểu Hi một đêm, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói. Kết quả chỉ một câu “Đừng ép em quá” của Phương Tiểu Hi mà bay biến hết. Anh thật không có biện pháp nào giữ lấy cô.
“Tiểu Hi...”
“Bây giờ anh đi về tắm rửa, chỉnh đốn lại chút. Anh đi làm đi, bận rộn lên, đừng có canh chừng em cả ngày lẫn đêm nữa.”
Cố Nam Hách như con cún nhỏ vẫy đuôi mừng chủ: “Vậy em có thể cho anh số điện thoại, thêm WeChat được không? Nếu không anh không tìm em được.”
Phương Tiểu Hi miễn cưỡng rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Sau7đó điện thoại Cố Nam Hách vang lên. Anh hồi hộp trong giây lát, thay đổi thái độ buồn bực, cười hì hì nói: “Được, em nói gì thì chính là như thế.”
Sau đó Cố Nam Hách tung tăng rời studio về nhà tắm rửa. Lâm Thiển tò mò hỏi Phương Tiểu Hi, “Anh ấy muốn chị đồng ý chuyện gì vậy?” “Cho số điện thoại.” “Hả...” Lâm Thiển suýt cười sặc. Cố Nam Hách, sao lại khiêm tốn như thế, có thể học hỏi anh Hai cậu nửa chiều không?
Xung đột của Lâm Thiển và Phan Khả Vận xôn xao huyên náo cả dư luận, làm kinh động đến hai ông bà Cổ. Chủ nhật, hai vợ chồng đi đến nhà họ Cổ theo lệ thường. Cổ Nguyên không tiện hỏi Lâm Thiển, bèn gọi Cố Thành Kiều lên phòng sách9nói chuyện đến nửa ngày.
Nam Nam và Bắc Bắc ở nhà ông bà vô cùng tốt, người cao lên, khuôn mặt bé xíu cũng bắt đầu có da có thịt.
Mới đầu Lâm Thiển còn lo lắng ba người lớn sẽ chiều chuộng con quá mức. Nhưng giờ xem ra cô lo lắng thừa rồi. Ở nhà ông bà, Cổ Nguyên diễn vai ác, còn Diệp Thiến Như và bà cụ Cổ diễn vai hiền. Cổ Nguyên vốn là một người nghiêm khắc, cho dù đối với mình hay với con cháu cũng đều phải quyết tâm rèn giũa.
Mỗi sáng, Nam Nam, Bắc Bắc đều rời giường vào đúng bảy giờ. Có mười phút để ra khỏi giường và rửa mặt, mười phút thể dục buổi sáng, mười phút ăn sáng. Bảy giờ rưỡi bọn nhỏ mới bắt đầu đến nhà trẻ.
Đối với1thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cháu trai cháu gái, Cổ Nguyên yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Nếu không nhờ vào những nguyên tắc của ông thì chắc bạn nhỏ đã bị Diệp Thiến Như và bà nội chiều hư rồi. Cũng vì Cố Nguyên nghiêm khắc, dù Diệp Thiến Như và bà cụ Cổ tấm tức chiến đấu với nhau bao nhiêu năm ròng, cuối cùng bây giờ lại cùng chung chiến tuyến, tình cảm như hai mẹ con. Trước đó Diệp Thiên Như đã nghe bà Vương bạn đánh bài kể, không nhịn được liên tò mò hỏi Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, chuyện của con với con gái nhà họ Phan, có phải hiểu lầm gì không?”
Lâm Thiển lộ ra vẻ khó xử, không nghĩ tin tức truyền đi nhanh như vậy.
“Mẹ không tin con đi cướp1dây chuyền của cô ta, con lại không phải là người thiếu thốn. Có phải cô ta cố ý hại con không?”
“Mẹ, con sẽ xử lý tốt chuyện này. Mẹ đừng nghe những tin đồn bên ngoài.”
Diện Thiến Như biết Lâm Thiển nói như vậy là để ngăn bà hỏi han, trong lòng bà lập tức thấy không thoải mái, khó tránh nhiều lời vài câu, “Mẹ vốn không tán thành chuyện con ra ngoài làm việc. Không có việc thì chăm con nhiều một chút, có gì không tốt chứ? Chúng ta có đối xử tốt, chăm sóc tốt cho bọn nhỏ thế nào, cũng không thay thế được ba mẹ ruột đâu.”
Lâm Thiển gật đầu xin lỗi, “Mẹ, con nhất định sẽ dành nhiều thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ.”
“Vì chuyện này mà nhà mình và nhà bác Cả cũng phải khó xử. Phan Khả Vân là cháu bên ngoại của bác dâu Cả con, chuyện thành như vậy cũng khó coi.” “Vâng, con biết.”
“Con gặp chuyện bên ngoài cũng làm ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Cố. Theo mẹ nghĩ, sau này con ở nhà là được.” “Vậy không được.” Thái độ Lâm Thiển rất kiên quyết, “Con có dự định của con, mẹ không nên can thiệp ạ.” “Ôi, con...”
Cùng lúc đó, hai cha con Cố Nguyên và Cố Thành Kiêu nói chuyện xong từ tầng hai đi xuống. Diệp Thiên Như đành phải thôi, nhưng trong lòng vẫn buồn bực. So với trước kia, Lâm Thiển bây giờ có chính kiến, cũng mạnh miệng, còn có thể làm người khác nghẹn lời. Chỉ sợ sau này con bé lại càng không để ý gì đến bà mẹ chồng này. Bà cụ cố xót cháu dâu, lôi kéo tay Lâm Thiển nói: “Tiểu Thiển, bà nội cũng tin tưởng cháu. Bà không ngại gì, ra tòa thì ra tòa, đừng để mình bị thiệt thòi.”
“Vâng, thưa bà nội.” Trong lòng Diệp Thiến Như càng thêm buồn bực. Buổi tối trở về Thành Đề, Lâm Thiển hỏi: “Anh cũng nói chuyện với ba rồi sao?”
Cổ Thành Kiều: “Có, ba không trách em, yên tâm đi.”
“Mẹ anh có vẻ rất bất mãn với em.”
“Em để tâm sao?” “Em không quan tâm, nhưng dù sao mẹ cũng giúp em chăm con, em phải nghĩ đến cảm xúc của mẹ chứ. Có điều mẹ nửa giả nửa thật nói em nên ở nhà. Em không thể đồng ý được, nói nhiều sẽ chỉ càng làm mẹ tức giận hơn, nên em nén lại không nói nữa.”
Cổ Thành Kiêu đưa tay sờ đầu cô cười nói: “Trưởng thành rồi, đã biết suy nghĩ kín kẽ mọi chuyện.”
Lâm Thiển né qua một bên tránh tay anh, không tiếp nhận chiêu cua gái “vuốt đầu” này, “Em bé cũng sẽ biết đọc viết chữ, em còn chưa đủ lớn à? Anh cứ xem em là trẻ con đúng không?”
Cổ Thành Kiều lái xe, liếc nhanh sang cô một cái, cười nói: “Vâng vâng vâng, cô gái nhỏ biến thành phụ nữ trưởng thành rồi. Anh thích phụ nữ trưởng thành.”
“Ha, cảm ơn đại gia.” “Anh không phải đại gia.” “...” Lâm Thiển không muốn cãi vã trêu đùa với anh, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không quên dặn dò một câu, “Lái xe cẩn thận đi.” Nghĩ đến chuyện mẹ ruột đang băn khoăn, đến giờ cô cũng không biết có nên nói cho Cổ Thành Kiểu biết không. Cô rất sợ nghe được những lời đánh giá của Cố Thành Kiều đổi với Kim Bách Minh. Lỡ chẳng may Kim Bách Minh cũng là người tội ác chống chất thì mẹ phải làm thế nào bây giờ?
Phán xét một người là tốt hay xấu thật sự rất khó. Người xấu cũng có mặt tốt, người tốt cũng có mặt xấu. Chỉ xét riêng chuyện cô nhìn thấy mà nói thì Kim Bách Minh rất chu đáo với mẹ. Cô mâu thuẫn, phiền muộn, lại không dám bộc lộ quá nhiều trước mặt Cố Thành Kiều. “Em nghĩ gì vậy? Sao bộ dạng u sầu thế này?”
“Không có, em cảm thấy có lỗi với Nam Nam, Bắc Bắc. Em dành quá ít thời gian cho con. Chờ cho mọi việc ở studio ổn định, Tiểu Hi và Nam Hách giải quyết xong, thì em có thể buông tay. Đến lúc đó em có thể chăm sóc các con, cũng chăm sóc anh nhiều hơn.”
“Tốt.” Cố Thành Kiều một tay cầm lái, một tay lặng lẽ nắm tay cô, “Đừng để mệt mỏi quá.”
“Ừ”