Phan Khả Vân và ba mẹ chạy đến trung tâm thương mại ngay trong đêm. Lúc này đã là sau nửa đêm, dù cho đèn đường xung quanh chiếu sáng như ban ngày, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sự vắng lặng.
Trung tâm thương mại lớn như vậy nhưng chỉ có cửa tiệm của cô ta sáng đèn. Từ xa nhìn tới, tường thủy tinh đã vỡ tan nát, người mẫu trong tủ trưng bày bị dội sơn đỏ, chiếc áo cưới đặt may cao cấp mà người mẫu đang mặc đã bị biến dạng hoàn toàn.
Còn có một dãy đỏ như máu trong cửa hàng đập vào mắt cô ta. Cả hàng áo cưới mới nhất, tất cả đều được khách hàng đặt2may riêng, và cả lễ phục kiểu dáng mới mà cô ta tự tay thiết kế, không biết có còn nguyên vẹn hay không. “Ôi trời ơi, rốt cuộc là ai làm?” Bà Phan nhìn thấy mà hết sức đau lòng.
Phan Khả Vân vùng khỏi tay ba mẹ, vội vã chạy vào cửa tiệm. Cô ta chưa từng chạy điên cuồng như vậy, thở hồng hộc, vừa chạy vừa ứa nước mắt. Cửa tiệm đã bị dây cảnh báo bao lấy. Trong tiệm có rất nhiều cảnh sát đang điều tra. Trên lầu cũng có vài tia sáng và tiếng động, nhưng cô ta không đoái hoài tới.
Cô ta chạy thẳng vào cửa tiệm, tận mắt nhìn thấy một đống hỗn độn bên trong. Hình ảnh cô ta nhìn thấy trước mắt còn thê thảm hơn lúc nhìn từ7xa. Áo cưới trắng như tuyết đều bị sơn đỏ, lễ phục cao cấp cũng bị hủy tan nát. Đây là sự nghiệp mà cô ta đầu tư toàn bộ tâm huyết của mình, bây giờ tất cả đều bị phá hủy. Tiệm áo cưới vướng phải tai họa ngập đầu, tổn thất cả chục triệu. Phan Khả Vân liền ngồi bệt dưới đất, gào khóc inh ỏi.
“Là ai, là ai, rốt cuộc là ai?!” Đúng lúc này, phía trên có giọng nói âm vang hùng hậu cất lên: “Đội trưởng Lý, đã bắt được hai kẻ tình nghi.”
Rất nhanh, hai kẻ tình nghi bị cảnh sát còng tay bắt giữ. Phan Khả Vận xông lên, vừa cào vừa đánh: “Tại sao phá tiệm của tao, tại sao, tại sao phá tiệm áo cưới của tao?!” cảnh sát kéo9cô ta ra, nói: “Cô Phan, chúng tôi sẽ dẫn kẻ tình nghi về thẩm vấn. Về phần tình trạng tổn thất trong cửa hàng, chúng tôi cần cố thống kê đại khái lại.”
“Vâng.”
Cảnh sát mang hai kẻ tình nghi đi, còn cảnh sát đang điều tra trong tiệm chụp vài tấm hình làm bằng chứng xong cũng rút về. Bảo vệ trung tâm thương mại đang được lấy lời khai ở cổng. Lúc này trong tiệm chỉ còn lại ba người nhà họ Phan.
Phan Khả Vận đi một vòng trong cửa tiệm. Hai tên đó thật đáng chém ngàn dao, tất cả áo cưới đều bị dội sơn đỏ, không chừa cho cô ta một bộ lễ phục nguyên vẹn nào. Cô ta càng nhìn càng đau lòng, càng nhìn càng căm tức. Bà Phan: “Là cư dân1mạng rắp tâm trả thù đúng không? Bọn họ từng bảo muốn lập đội ném trứng gà mà.” Ông Phan nghi ngờ hỏi: “Bà nghe ở đâu ra?”
Bà Phan: “Tôi nhìn thấy lời nhắn của bọn nó, chẳng lẽ thật sự do fans của Lâm Thiển làm? Bây giờ fans thần tượng lại điên cuồng đến thế sao? Chuyện phạm pháp mà cũng dám làm?”
Ông Phan: “Không phải đâu.”
Trên mặt Phan Khả Vận còn vương nước mắt. Cô ta rút điện thoại ra, bấm số của chị họ. Cửa tiệm này cũng có phần đầu tư của chị họ, cô ta phải thông báo một tiếng.
“Alo, chị”
“Sao vậy Khả Vận?” “Tiệm áo cưới bị đập phá rồi.” “Không phải chứ, là ai làm?”
“Không biết nữa, camera trung tâm thương mại bị hỏng, không quay được hung thủ. Cảnh sát1đã tới đây, điều tra một lát nhưng cũng không tra được manh mối gì. Không biết do ai làm, nhưng em có thể chắc chắn, đây là cố ý trả thù.”
“Chắc chắn là Lâm Thiển làm.” Dương Liễu Nhi lập tức nói: “Nhất định là Lâm Thiển, em đừng gấp, chị sẽ giúp em tìm cách, em đừng gấp nha.”
Phan Khả Vận hít sâu, điều chỉnh giọng nói nghẹn ngào, hỏi: “Tại sao chị nghĩ là Lâm Thiển làm? Lâm Thiển có cần thiết phải làm vậy không? Đây là chuyện phạm pháp đấy.”
Dương Liễu Nhi quả quyết nói: “Chính vì là chuyện phạm pháp nên chỉ có Lâm Thiển dám làm. Tác phong của cô ta trong giới vốn ngang ngược, dù có xảy ra chuyện gì thì Cố Thành Kiêu vẫn sẽ giải quyết giúp cô ta.”
“Nhưng điều này không cần thiết, Lâm Thiển không có động cơ.” “Sao lại không? Từ lúc cô ta phơi bày đoạn video ra ánh sáng thì đã là trả thù rồi. Việc đập phá tiệm áo cưới là bước trả thù thứ hai mà thôi. Em nhất định phải cẩn thận, ngay cả phá cửa tiệm mà cô ta cũng làm được, chị sợ cô ta sẽ gây thương tổn tới em. Khả Vận, chi bằng trước tiên em ra nước ngoài tránh một thời gian.”
Cách điện thoại, Phan Khả Vận tùy tiện cười khẩy mấy cái, giọng nói giả vờ vô cùng lo lắng: “Nhưng bên này đã thành bãi hỗn loạn, em còn phải dọn dẹp tàn cuộc, không đi được đâu.” “Vậy mấy ngày nay em cố gắng ở nhà, đừng đi ra ngoài một mình, chị lo Lâm Thiển sẽ làm em bị thương.” Phan Khả Vận có chút đau lòng, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Chị, lần này em phải phản kích thế nào đây? Em không cam lòng để Lâm Thiển hạ nhục như vậy, nhưng bây giờ người dân cả nước đều đang mắng em. Em nên làm gì bây giờ?”
Dương Liễu Nhi thân thiết an ủi, nói: “Loại bạo lực ngôn từ này chẳng qua chỉ là tạm thời, ba ngày sau sẽ tan thành mây khói thôi. Bấy giờ em chụp lại hình cửa tiệm, trước tiên em hãy án binh bất động, chờ phía Lâm Thiển có hành động mới thì em lại tung hình ra. Đến lúc đó, mọi người sẽ nhìn thấy được bộ mặt thật của Lâm Thiển, tiện thể để cô ta biết được mùi vị bị mất mặt tại chỗ.”
Vì để nghiền ngẫm lời nói của chị họ, từ lúc bắt đầu cuộc nói chuyện, Phan Khả Vân đã ghi âm lại. Cô ta hỏi: “Vậy được không? Lỡ như không phải Lâm Thiển làm thì sao?”
“Em hãy nghe chị, chị hiểu rõ giới giải trí nhiều hơn em. Cho dù không phải là Lâm Thiển làm, chúng ta vẫn có thể hắt nước bẩn lên đầu cô ta. Đến lúc đó, ai còn để ý đến chuyện thật giả, mọi người chỉ nhớ tới vết nhơ là Lâm Thiển thù dai thôi.”
“Vậy lỡ như... Lỡ như cảnh sát tra ra hung thủ thì sao?”
“Cho dù lúc đó cảnh sát tra ra được hung thủ thì sóng gió cũng đã qua, không ai lại đi để ý hung thủ thật sự là kẻ nào. Mà chúng ta cũng không cần chỉ mặt gọi tên cô ta làm gì, dù sao mọi người cũng chỉ suy đoán lung tung mà thôi, chúng ta không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào. Khả Vân, chị dạy cho em một chiều, vũ khí đáng sợ nhất trong giới giải trí chính là dư luận.” Cả người Phan Khả Vân phát run. Tuy rằng cô ta không ưa Lâm Thiển, nhưng vẫn cảm thấy Lâm Thiển không phải là loại người có thể làm chuyện này. Ngược lại, nhờ Lâm Thiển nhắc nhở nên cô ta mới chú ý đến, có lẽ mình đã bị chị họ lợi dụng. “Alo, Khả Vân, em có nghe không đấy?”
“Vâng.”
“Em cứ nghe chị, em đã công khai xin lỗi rồi mà cô ta vẫn không buông tha. Nếu vậy, em cũng không thể để cô ta yên ổn được, biết không?” “Biết rồi chị, em còn nhiều chuyện phải xử lý, cúp máy trước đây.” “Được, ngày mai chị đến thăm em.”