Cố Thành Kiêu: “Miễn dịch? Anh thấy em rất hưởng thụ mà, ha ha.”
Tiếng chuông tan học vang lên, cổng lớn của nhà trẻ vừa mở là phụ huynh đến đón con chen chúc nhau mà vào.
Với trẻ con mà nói, không có chuyện gì vui hơn chuyện được gặp ba mẹ. Nếu ba hoặc mẹ mình tiến vào lớp học đầu tiên thì chúng sẽ càng vui hơn. Cái này cũng có thể trở thành vốn liếng để chúng khoe khoang với bạn cùng lớp.
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nháy mắt với nhau rồi chia ra hành động, Lâm Thiển đẩy anh một cái, “Anh đi trước đi, nhanh lên”
Ở một nơi đông nghịt thế này, dáng người cao ráo của Cố Thành2Kiêu lại trở nên bất tiện, anh sải bước vọt lên trước nhất, sau đó xông lên đi đầu.
Khả năng chạy nước rút của Lâm Thiển không nhanh bằng anh, nhưng thân hình nhỏ nhắn của cô băng qua đám người cứ như cá gặp nước, cũng vọt tới phía trước rất nhanh. Hai người một trước một sau cấp tốc chạy vào phòng học của lớp lá. Trong phòng học lớp lá, Nam Nam và Bắc Bắc đang ngồi đó, cậu bạn Đại Béo bên cạnh đắc ý nói: “Hôm nay ba tớ đã hứa sẽ đến đón tớ. Ba tớ rất đẹp trai, ba tớ là lính cứu hỏa.” Nam Nam Bắc Bắc liếc nhìn nhau, tỏ ý an ủi lẫn nhau.
Có lần,7trong lớp tổ chức hoạt động “Ba ơi mình đi đâu thế?” giữa ba mẹ và con cái, ba của ba bạn nhỏ chưa từng xuất hiện, khiến chúng rất thất vọng. Đại Béo về nhà nói rất nhiều lần, lần này cuối cùng ba cậu cũng hứa sẽ đến đón cậu. Cả ngày hôm nay, Đại Béo cứ nói với cô giáo và bạn học là hôm nay ba tớ sẽ đến đón tớ. Ba tớ làm chức cao lắm.
“Khi nào ba của các cậu sẽ tới đón các cậu?” Đại Béo hỏi. Nam Nam Bắc Bắc cúi đầu, Bắc Bắc giải thích: “Ba tớ bận việc, nên bà nội sẽ tới đón.”
“Ba của các cậu bận việc, vậy mẹ của các cậu cũng9bận luôn sao? Ít nhất mẹ tớ còn thường xuyên đến đón tớ, sao mẹ của các cậu lại không tới?” Đại Béo lại hỏi. Nhắc đến mẹ, Nam Nam bỗng nhớ mẹ vô cùng, cái miệng nhỏ nhắn hơi mếu như muốn khóc.
Bắc Bắc cuống quýt bảo vệ em gái, lập tức nói: “Mẹ cũng bận việc, nhưng thứ bảy và chủ nhật nào mẹ cũng ở cùng với bọn tớ. Ba mà rảnh cũng sẽ tới chơi với bọn tớ.”
Đại Béo nói với giọng tiếc nuối: “Ôi, mẹ của các cậu chỉ có thứ bảy và chủ nhật mới ở cùng với các cậu sao? Mẹ tớ mỗi ngày đều chơi với tớ.” Nam Nam nóng vội giải thích: “Bọn tớ ở với1ông bà nội, ngày nào ông bà nội và bà cố cũng chơi với bọn tớ.” Đại Béo vừa ngạc nhiên lại vừa đắc ý: “Ở, nói vậy, các cậu không sống chung với ba mẹ à? Trẻ con đều phải sống chung với ba mẹ, trừ phi ba mẹ các cậu không cần các cậu nữa.” “Cậu nói bậy!” Rốt cuộc Nam Nam cũng không kìm được mà bật khóc. Ngay sau đó, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, “Cậu nói bậy.” Bắc Bắc vội vã lau nước mắt cho em gái, “Em gái, em đừng khóc, nhớ mẹ thì gọi video cho mẹ, chẳng phải cũng có thể trông thấy mẹ sao?” Bọn họ ỷ lại mẹ nhiều hơn1ba. Một hai tháng không gặp ba cũng không sao, nhưng mẹ thì khác, ba ngày không gặp là đã kêu gào nhớ mẹ rồi. Đặc biệt là Nam Nam. Đại Béo thấy Nam Nam khóc, Bắc Bắc thì cuống đến đỏ mắt, lại càng đắc ý: “Tớ thấy ba mẹ của các cậu nhất định là không cần các cậu nữa.”
“Cậu nói bậy!” Nam Nam Bắc Bắc đồng thanh hét lên. Lúc này, cửa phòng học mở ra, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cùng xuất hiện đầu tiên ở cửa ra vào. “Oa!” Các bạn nhỏ bất giác reo lên, đẹp quá.
Ngay cả ba cô giáo cũng hơi trợn mắt há mồm, đây chính là Thủ trưởng Cố Thành Kiêu trong truyền thuyết đấy sao? Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, chẳng trách Nam Nam và Bắc Bắc lại lanh lợi đáng yêu như vậy.
“Ba, mẹ?” Nam Nam không nhịn được mà khóc òa lên, dang tay chạy tới. Bắc Bắc cũng đầm đìa nước mắt vì quá bất ngờ, quá vui. Lâm Thiển ngồi xổm xuống đón lấy con trai và con gái, mỗi tay ôm một đứa, “Sao lại khóc? Nam Nam ngoan, đừng khóc đừng khóc.” Nam Nam khóc đến là người, Bắc Bắc vẫn ổn, cố nén nước mắt nên cảm xúc không vỡ òa, cậu nhóc nói: “Em gái vui quá đấy ạ, con cũng rất vui. Ba mẹ, sao hôm nay ba mẹ lại tới đây? Bà nội đâu ạ?”
Cố Thành Kiêu ôm lấy con gái đang thút thít, nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé, nước mắt của con gái khiến anh vô cùng đau lòng và tự trách, “Nam Nam đừng khóc, sau này hễ ba không làm gì thì sẽ tới đón các con, được không?”
“Dạ được ạ.” Lâm Thiển nắm lấy tay con trai, nói: “Ba đã gọi điện cho bà nội rồi, bà nội đang ở nhà nấu đồ ăn ngon cho chúng ta về ăn đấy.”
Lúc này, những phụ huynh khác cũng chạy vào, trong phòng học lập tức nhốn nháo cả lên. Bắc Bắc bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, kéo tay mẹ đi đến trước mặt Đại Béo, kiêu ngạo nói: “Đại Béo, đây là mẹ tớ, còn kia là ba tớ, sau này không cho phép cậu nói ba mẹ không cần bọn tớ nữa, có nghe không?”
Nhưng Đại Béo lại không khách sáo mà “hứ” một tiếng: “Tớ và ba mẹ sống cùng nhau, mẹ tớ ngày nào cũng ôm tớ ngủ, còn các cậu thì sao?”
Bắc Bắc: “Cậu lớn vậy rồi mà còn đòi mẹ ôm cậu ngủ, lêu lêu lêu.” Đại Béo la lớn: “Không cho cậu nói tớ như thế, không cho phép! Ba tớ là quan lớn, tớ sẽ gọi ba tớ đánh chết các cậu.”
Lâm Thiển kéo Bắc Bắc lại, cô biết cậu bạn nhỏ tên Đại Béo này. Trong lớp thường xuyên có phụ huynh khiếu nại với cô giáo, nói con mình bị Đại Béo bắt nạt, nhưng phụ huynh của Đại Béo chưa từng ra mặt để giải thích, ngay cả một cầu xin lỗi cũng không có.
Tuy bảo rằng trẻ con chơi chung với nhau khó tránh khỏi có va chạm, nhưng con mình cứ bị đứa khác bắt nạt thì người làm cha mẹ cũng không dễ chịu. Nhiều khi, chuyện mâu thuẫn này chỉ cần một câu “Thật xin lỗi” là có thể hòa giải, nhưng Đại Béo chưa bao giờ nói ra và phụ huynh của cậu nhóc cũng chưa từng lộ mặt.
Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, đây chính là trách nhiệm của phụ huynh. Lâm Thiển kéo Bắc Bắc lại, mỉm cười nói với Đại Béo: “Chào anh bạn nhỏ, trên đời này ba mẹ nào cũng yêu thương con cái mình, sao lại không cần con mình chứ? Không tin thì cháu về hỏi mẹ cháu thử xem.”
Đại Bảo không phục, bĩu môi, quay đầu đi, “Hừ, ba cháu sẽ lập tức tới ngay. Chờ ông ấy tới cháu sẽ bảo ông ấy đánh chết các cô, đánh chết hết tất cả.” Lâm Thiển: “?”
Cố Thành Kiêu một tay bế Nam Nam, một tay dắt Bắc Bắc, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Anh nhìn thoáng qua Đại Béo, nhóc ta lùn hơn Bắc Bắc một chút, cân nặng đoán chừng gấp rưỡi Bắc Bắc, cái bụng tròn vo kia đúng là béo thật. Lâm Thiển buồn bực nói: “Nhóc gấu này nhất định là xưng vương xưng bá ở trường.” Cố Thành Kiêu: “Em quản nhiều vậy làm gì?” Lâm Thiển: “Được rồi, con người ta không đến lượt em quản, đi thôi.”
Mãi đến khi rời đi, bọn họ vẫn không thấy ba của Đại Béo xuất hiện.