“...” Cô giáo mím môi không dám lên tiếng.
Hắn ta không tin hiệu trưởng Trương ngất xỉu thật. Chỉ có cái ghế nhựa bé bé mà có thể đánh ngất được ai? Hắn bước đến lấy chân đá đá vào người hiệu trưởng Trương, “Đừng có nằm đây giả chết, đứng lên đi!” Nhưng hiệu trưởng Trương nằm ngã dưới sàn không có chút phản ứng. Lâm Thiển nhân lúc này lấy điện thoại ra gọi cho Cố Thành Kiêu. Bắc Bắc bò ra từ ngực cô giáo Dương, nghiến răng ken két, quả đấm nhỏ siết lại, giận dữ bay đến chỗ hắn ta.
Đại Béo nhìn thấy hét to lên, “Ba, Bắc Bắc muốn đánh ba!” Hắn ta quay lại, tay giơ lên thật cao tát thẳng vào mặt Bắc Bắc. Người Bắc Bắc bé xíu sao chịu được lực2đánh mạnh như vậy. “Bốp” vang lên, cậu đứng cũng không vững, ngã ngồi xuống. “Bắc Bắc!” Lâm Thiển tan nát tim gan, cô chưa bao giờ trải qua giây phút nào như lúc này, cảm giác sợ hãi bất lực nặng nề, con mình mà mình không thể bảo vệ được.
Bắc Bắc chỉ hừ nhẹ một tiếng, quật cường không khóc, “Mẹ, con không sao đâu.”
“Không sao đúng không? Tao đánh cho mày phải quỳ xuống đất xin tha mới thôi!” Nói xong, hắn ta lại nhào tới.
Đại Béo vừa nhảy cà tưng vừa vỗ tay cổ vũ, “Ba thật là giỏi, ba đánh chết nó đi, đánh chết nó đi.”
Vào lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, Cố Thành Kiêu bước một bước dài lao đến, hắn ta chưa kịp nhìn thấy mặt anh thì đã bị anh8đè xuống đất.
Hắn ta kêu to: “Tên nào? Buông ra?!... A, đau, đau... Có biết ông đây là ai không? Dám đánh ông?... Buông ra... Không buông ra, tao đánh cho mày không chịu nổi đâu!”
Cố Thành Kiêu quả thật nổi điên lên. Đây là nhà trẻ, là nơi an toàn lành mạnh nhất mà vẫn xảy ra loại chuyện như vậy! Tức giận nhất là con trai yêu quý của anh bị đánh sưng mặt, vợ anh bị đánh vào cằm, con gái của anh bị dọa sợ khóc thút thít, sao mà anh chịu được?! Anh đạp lên mặt hắn ta, khóa chéo hai cánh tay của hắn ra sau lưng, kéo mạnh cổ tay hắn. “A!!!” Hắn thét lên như heo rống. Đại Béo bị dọa sợ liên tiếp lùi lại dựa lưng vào tường, giọng nói run6rẩy: “Ba mau dậy đi, đánh chết bọn họ, ba...” Cố Thành Kiêu quay đầu hung dữ liếc tên nhóc con kia. Đại Béo lảo đảo ngồi phịch xuống đất khóc òa lên.
Hắn ta nghe thấy tiếng con trai khóc, vừa giãy giụa vừa uy hiếp, “Mày là cái thá gì mà dám vuốt râu hùm. Tao cho mày biết, tao là con của quan to trong Viện kiểm sát, nó là cháu ruột quan to trong Viện kiểm sát, sợ chưa hả? Hừ, biết điều thì mau thả tao ra.”
Người đứng ở hành lang thấy tên khốn kiếp bị khống chế thì rối rít vỗ tay khen ngợi. Trong đám người chợt có người kêu lên, “Con gì mà con, nó chính là con rể của Hàn Vĩnh Cửu, loại chó chui gầm chạn.”
Con rể Hàn Vĩnh Cửu? Cố Thành3Kiêu buông chân ra, nhìn kĩ mặt tên đàn ông. Ha, thật là oan gia ngõ hẹp. Bảo sao anh thấy giọng nói có chút quen quen. Hóa ra là cáo mượn oai hùm Tôn Tranh. Cố Thành Kiêu chỉ dùng một tay đã siết chặt hai cổ tay của hắn ta, “Tôn Tranh, kể cả Chủ nhiệm Hàn tự mình đến đón cháu ngoại thì cũng không phách lối như anh nhỉ?” Tôn Tranh ngước đầu, liếc mắt một cái, “Cố... Cố... Thủ trưởng Cố...” Lúc này bên ngoài có tiếng xe cảnh sát. Hóa ra trong đám đông đứng vây xem đã có người báo cho cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng chạy vào lớp học, còng tay Tôn Tranh lại.
Tôn Tranh không phục, lớn tiếng cãi lại, “Là anh ta đánh tôi, mắt các người cũng mù rồi5sao?”
Mắt của mọi người đều sáng như đèn pha. Ai ai cũng rối rít đứng ra làm chứng, “Là hắn đánh người, đánh luôn cả phụ nữ trẻ em. Thật là không bằng heo bằng chó.” Tổn Tranh nói dối: “Tôi có dám đánh anh ta đâu, anh ta là Thủ trưởng Cổ, Cố Thành Kiêu nổi tiếng lẫy lừng, làm sao tôi đánh nổi anh ta? Là anh ta đánh tôi... Các người phải bắt anh ta mới đúng...ôi chao, ôi, ôi... Có phải các người nhìn thấy quan lớn cũng không dám bắt phải không?... Còn có luật pháp hay không?” Đám đông giơ cao điện thoại di động lên, “Đồng chí cảnh sát, tôi có video đây, quay đầy đủ từ đầu đến cuối. Thứ người cặn bã như thế này đến Phật cũng phải phẫn nộ!” Tôn Tranh dữ tợn nhìn chằm chằm vào vị phụ huynh kia, “Liên quan gì đến lũ chó má chúng mày?!” Thậm chí hắn ta còn muốn nhào qua đá văng điện thoại di động trên tay phụ huynh này.
“Không được nhúc nhích!” Cảnh sát quát lớn, “Đàng hoàng một chút!” Đại Béo sợ đến phát khóc, bước đến ôm ba khóc lóc: “Đừng bắt ba cháu, ba cháu là quan lớn, ba cháu là người lợi hại nhất. Các người bắt ba cháu, cháu bảo ba đánh chết các người, đánh chết các người.” Cảnh sát dẫn Tôn Tranh đi, bất đắc dĩ phải mang cả Đại Béo theo. Cố Thành Kiêu đau lòng ôm con trai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, chỉ hận không róc xương róc thịt Tôn Tranh được, “Ba đến muộn rồi, con có đau không?”
Bắc Bắc lau chút nước mắt, lập tức nói: “Ba, con không sao, mẹ bị chảy máu.”
Cố Thành Kiêu lo âu nhìn về phía Lâm Thiển. Lúc này Lâm Thiển đang ôm Nam Nam sợ hãi khóc nức nở. Cằm Lâm Thiển đã cầm máu, từ xa nhìn lại, anh thấy rất rõ ràng vệt máu dưới cằm. Áo khoác lông của cô cũng dính rất nhiều máu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thiển lắc lắc đầu, nở nụ cười trấn an anh. Cố Thành Kiêu lại nhìn những người khác. Hiệu trưởng Trương ngã sõng soài dưới sàn ngất đi, bác sĩ 120 đang cấp cứu cho cô. Cô giáo Dương ngã xuống đất không bò dậy được, hai bác sĩ y tá đến đỡ thì cô mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Hai cô giáo trẻ tuổi khác cũng bị dọa sợ. Sau khi hiệu trưởng Trương được cấp cứu thì từ từ tỉnh lại. Cô giáo Dương nghỉ ngơi một lúc cũng đỡ đau hơn rất nhiều. Bác sĩ đề nghị tất cả bọn họ đến bệnh viện kiểm tra cặn kẽ, cũng để làm giám định thương tật. Cảnh sát viết biên bản hiện trường, còn có video trong điện thoại làm chứng. Về cơ bản, chuyện xảy ra đã rõ ràng.
Nhưng Cố Thành Kiêu biết, chuyện thế này cũng chỉ có thể tạm giam và đòi bồi thường. Nếu Hàn Vĩnh Cửu đi quan hệ ngầm thì có khi chỉ một hai ngày là Tôn Tranh được thả ra.
“Hiệu trưởng Trường, cô giáo Dương, mọi người cứ đến bệnh viện làm giám định thương tật trước. Thái độ Tôn Tranh phách lối như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.”
“Được, tôi đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.” Vì vậy hiệu trưởng Trương và cô giáo Dương ngồi lên xe cứu thương, còn Cố Thành Kiêu chở vợ con đi theo phía sau.