Khi dư luận ập tới trên diện rộng thì việc xóa topic và xóa bình luận đều vô dụng, bởi vì tốc độ xóa không đuổi kịp tốc độ nói của mọi người. Rốt cuộc, Cục Cảnh sát phải đăng một thông báo công khai, thành lập tổ chuyên án điều tra về vụ đánh nhau ở nhà trẻ XX.
Đến Cục Cảnh sát, Cục trưởng Trương vẫn khách sáo mời bọn họ vào trong, tự mình khai thông cho bọn họ. Chứng cứ đánh nhau vẫn là lời khai của phụ huynh có mặt khi ấy và video do phụ huynh quay bằng điện thoại. Trừ những cái đó ra thì còn có thêm bốn bản báo cáo giám định thương tích, trong đó cô2giáo Dương là người bị thương nặng nhất, sau lưng bị nứt ba cái xương sườn,
Hàn Lôi xem qua rồi khịt mũi coi thường, “Cố Thành Kiêu muốn giở trò trên mấy bản báo cáo giám định thương tích này thì có gì khó? Hơn nữa, Tôn Tranh đang bị giam, giám định thương tích thế nào? Cố Thành Kiêu khoa trương đến nỗi giám định luôn cả vết thương của con anh ta, vậy còn con trai tôi thì sao? Con trai tôi cũng bị thương mà, bị thương ở mặt thì nghiêm trọng lắm đấy.”
Cục trưởng Trương lại lấy ra một bản báo cáo khác, “Đây là báo cáo giám định thương tích của Tổn Tranh và Tôn Tuấn. Vừa đến thì Cục8Cảnh sát đã cho quân y giám định thương tích cho hai cha con và nắn khớp cho Tôn Tranh rồi. Tổn Tranh chỉ bị thương nhẹ, còn Tồn Tuấn chỉ bị móng tay cào xước da.”
Hàn Lôi cười khẩy, “À, xem ra Cục trưởng Trương đã chuẩn bị đầy đủ để đối phó với tôi rồi nhỉ?” Cục trưởng Trương không thèm hơn thua với Hàn Lôi, lại quay sang nói chuyện với Hàn Vĩnh Cửu: “Chủ nhiệm Hàn, đây chính là cơ sở thực tế do tổ chuyên án điều tra được. Người bị thương vẫn đang nằm viện, các người còn chỗ nào chưa rõ không?” Hàn Lôi: “Bớt nhiều lời đi, mau thả người ra!” “Con im mồm!” Lần đầu tiên6Hàn Vĩnh Cửu quát con gái mình, “Sao lại nói chuyện với Cục trưởng Trương kiểu đó hả? Không biết lớn nhỏ!”
Hàn Lôi: “...”
Hàn Vĩnh Cửu biết con gái mình đã gây họa. Đắc tội với Cục trưởng Trương và Cố Thành Kiêu tương đương đắc tội với cả hệ thống quân đội và cảnh sát.
“Con chưa xem đoạn video này à? Chính Tôn Tranh đánh người ta trước, không bắt nó thì bắt ai?” Hàn Lôi uất ức lầm bầm: “Vậy Cố Thành Kiêu cũng đánh người mà, vết thương trên người Tôn Tranh không phải vết thương sao?”
“Cái đó có thể đánh đồng sao?” Ngoài phẫn nộ, Hàn Vĩnh Cửu còn sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Ông ta không thể nào đoán3được rắc rối mà con gái ông ta gây ra rốt cuộc lớn cỡ nào.
Hàn Lôi bĩu môi, càng uất ức hơn, “Ba, rốt cuộc ba đang đứng về phe ai vậy?” “Sự thật đã phơi bày trước mắt, con còn muốn giúp Tôn Tranh sửa lại án xử sai? Ai cho con quyền hạn coi thường pháp luật, coi trời bằng vung vậy hả!”
“Ba...”
Cục trưởng Trường trông thấy cảnh này, nghĩ có lẽ đã có thể kết án rồi, “Chủ nhiệm Hàn, vậy ý ông là... các người bằng lòng chấp nhận kết quả xử lý cuối cùng?” Hàn Vĩnh Cửu bất đắc dĩ gật đầu, “Ừ, vất vả cho các anh rồi.”
Cục trưởng Trương: “Vậy tôi sẽ công bố kết quả xử lý5chính thức của Cục ra bên ngoài, đồng thời mời cô Hàn Lôi cho một lời giải thích hợp lý về bức thư ngỏ. Cô ấy phỉ báng và sỉ nhục Thủ trưởng Cố, cộng thêm ảnh hưởng sau này cũng đủ để cấu thành tội phỉ báng.”
Hàn Vĩnh Cửu lý trí, nhưng Hàn Lôi thì không. Cô ta thẳng thừng nhổ một bãi nước bọt, nói: “Tôi khinh, đừng lấy tội phỉ báng ra uy hiếp tôi!” Đến nước này, Cục trưởng Trường đã không muốn nói thêm gì với Hàn Lôi, “Chủ nhiệm Hàn, ý của ông là...?”. Mặt Hàn Vĩnh Cửu sa sầm, nặng nề gật đầu, “Chúng tôi sẽ công khai giải thích và xin lỗi. Nếu Thủ trưởng Cô muốn truy cứu thì chúng tôi cũng sẽ phối hợp.”
Cục trưởng Trương: “Vậy thì mời ông ký tên vào biên bản điều tra, vụ án nhà trẻ sẽ chấm dứt tại đây. Về tiến triển tiếp theo của vụ án phỉ báng, tôi phải xem xét ý tứ của Thủ trưởng Cổ đã.”
Hàn Vĩnh Cửu vô cùng bất đắc dĩ, cầm bút ký tên mà cảm thấy như cẩm thứ gì đó nặng ngàn cân.
Ban đầu ông ta và Cố Thành Kiêu ngấm ngầm đấu đá với nhau, ông ta đã chiếm thế thượng phong. Ông ta không quen nhìn người trẻ tuổi ỷ có công trạng mà vượt quá chức phận, nên muốn làm giảm lòng hăng hái của Cố Thành Kiêu. Lần này thì hay rồi, chẳng những không thành công, mà còn để anh nắm được điểm yếu.
Lúc này, nhân viên cảnh sát bên ngoài vội vàng đi vào, ghé vào tai đội trưởng Thẩm nói vài câu. Đội trưởng Thẩm tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười. Đội trưởng Thẩm nhanh chóng thôi cười, nghiêm mặt đi đến cạnh Cục trưởng Trương, thì thầm bên tại Cục trưởng Trương mấy câu.
“Thật hả?”
“Vâng, đồng chí ở bộ phận kỹ thuật muốn hỏi anh là có cần khống chế không.”
“Không cần, tuyệt đối đừng.” Hai người nhìn nhau, Cục trưởng Trương và đội trưởng Thẩm cùng cười thầm. Hàn Lôi vẫn có rất nhiều lời oán giận, kết quả này hoàn toàn khác với suy đoán của cô ta. Với tính tình trước giờ của cô ta, đáng lẽ đã lật bàn từ lâu rồi, nhưng bị Hàn Vĩnh Cửu nén xuống.
Toàn bộ vốn liếng phách lối ngông cuồng của cô ta đều đến từ ba mình, ba cô ta không cho cô ta hành động thì cô ta cũng không dám hành động. Lúc rời khỏi Cục Cảnh sát thì đã xế chiều. Gió Tây Bắc lạnh lẽo thổi vào mặt rất buốt, Hàn Lôi vừa lên xe vừa mắng chửi, “Ông ta họ Trương đúng không? Trông cũng không lớn tuổi lắm, mới làm Cục trưởng hả? Chờ đấy họ Trương, ngày mai tôi sẽ khiến ông khó giữ được chức vụ này.”
Hàn Vĩnh Cửu trùng con gái một cái, “Còn nói nữa hả, im mồm đi.”
“Ba, rốt cuộc ba bị sao vậy?” “Lên xe rồi nói!”
Hàn Lôi hờn dỗi lên xe. Ngồi trong xe, tiếng mắng chửi của cô ta càng lớn hơn, “Ba, Cục trưởng Triệu ở Tổng cục cũng phải nể mặt ba vài phần. Ông ta chỉ là một Cục trưởng ở một phân cục bé nhỏ, vậy mà lại chẳng hề nể mặt ba chút nào.”
Hàn Vĩnh Cửu sầm mặt, buồn rầu thở dài: “Haizz, Lôi Lôi à, ba đã nhắc nhở con là đừng khăng khăng cố chấp như thế. Chuyện này con không được tùy hứng thể đầu. Sau khi về nhà thì viết bản kiểm điểm cho đàng hoàng vào.”
“Tại sao chứ?”
“Chuyện riêng tư của Cố Thành Kiêu có thể để con vạch trần ư?” Hàn Vĩnh Cửu càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu Cố Thành Kiêu đưa chuyện này lên báo thì rất có thể ông ta sẽ bị Cố Thành Kiêu và Lưu Khoa bắt tay đánh bại, vậy thì tuổi già sẽ khó giữ được.
Cùng lúc đó, WeChat trong điện thoại của Hàn Vĩnh Cửu bắt đầu rung lên. Đầu tiên là mỗi lần hai cái, sau đó thì nhanh chóng trở nên điên cuồng. Tin nhắn được gửi tới điện thoại tới tấp, làm điện thoại rung liên tục.
“Chủ nhiệm Hàn, vụ trên mạng là thật sao?”
Hàn Vĩnh Cửu khó hiểu lấy di động ra, mở WeChat, tất cả đều là tin nhắn của những người thân cận gửi tới
“Chủ nhiệm Hàn, mau xem vạch trần trên mạng đi, ông thấy chưa?”
_ “Chủ nhiệm Hàn, bây giờ ông đang ở đâu? Mau xem tin tức đi, tin tức trọng đại lắm.”
Sau khi nhìn thấy nội dung WeChat, Hàn Vĩnh Cửu hơi hồi hộp, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Ông ta cảm thấy được tay mình đang run rẩy, ngay cả hít thở cũng run run.
“Ba, ba sao vậy?” Cả Hàn Lôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Hàn Vĩnh Cửu kể cả không dám mở. Hàn Lôi liền lấy điện thoại của ba mình đọc nội dung WeChat, “Cái quái gì thế này, để con xem thử.”