_“Lần trước Đại Béo đánh con gái tôi chảy máu mũi, vậy mà chẳng nói nổi một câu xin lỗi. Tôi cứ nghĩ chắc do trẻ con không hiểu chuyện, nhưng rõ ràng là do phụ huynh thiếu đạo đức. Tôi kiên quyết không đồng ý cho thằng bé mất dạy như vậy làm bạn cùng lớp với con gái tôi.”
- “Tôi cũng không đồng ý. Trong chuyện này, may mà kẻ hắn ta đụng phải là Thủ trưởng Cổ. Nếu người đụng chuyện là tối thì không chừng đã bị nhà họ Hàn chèn ép rồi. Tôi chỉ là một công chức bình thường, không thể đấu với quan chức cấp cao. Tôi chỉ muốn con tôi được bình an ở nhà trẻ thôi.”
“Đã đến nước này, chân tướng cũng phơi bày ra rồi, vậy mà tôi còn chưa thấy nhà họ có thái độ2công khai nào. Không nói đến Tôn Tranh bị bắt giam không được tự do, bà Hàn Lôi đâu có bị quản thúc, lẽ nào chẳng nói nổi một câu “Xin lỗi" hay sao?”
“Hàn Lôi chỉ biết bôi nhọ người khác. Đối với cô ta, con của mình là cao quý, còn con người khác chẳng là cái định gì. Người mẹ như thế thật đáng sợ mà.”
“Ba tuổi quyết định tám mươi, bảy tuổi định cả đời”, một đứa nhỏ mà bây giờ hễ mở miệng ra là hô Đánh chết bọn chúng, đến khi lớn lên thì cỡ nào đây? Dù sao tôi cũng không muốn con tôi học lỗi xấu của thứ người đó. Tôi kiên quyết phản đối Đại Béo ở lại lớp lá Ba.” (1) Ba tuổi quyết định tám mươi, bảy tuổi định cả đời: thông qua hành vi cử8chỉ của trẻ lúc ba tuổi có thể đoán được tính cách sau khi trưởng thành, cách xử lý sự việc và thái độ làm việc.
Mỗi phụ huynh trong nhà trẻ chẳng phải là đèn cạn dầu, đừng nói chi là viện trưởng Trương, ngay cả điện thoại của Cục trưởng Cục Giáo dục cũng bị gọi đến cháy máy. Hơn nữa, chuyện này đã trở thành bản tin nóng của xã hội, toàn quốc đều đang trố mắt nhìn vào. Hôm đó, Cố Thành Kiêu đón Nam Nam và Bắc Bắc về nhà. Vừa về tới, Nam Nam đã bắt đầu tán gẫu tâm sự chuyện con gái với mẹ.
“Mẹ, hôm nay Đại Béo đến nhà trẻ. Cậu ấy còn phát kẹo que cho tất cả các bạn. Cậu ấy nói cậu ấy thích con nên mới giật bím tóc. Con nói với cậu ấy,6An Tử cũng thích con nhưng An Tử không giật bím tóc. Cậu ấy nói cậu ấy còn thích con hơn cả An Tử. Mẹ, mẹ nói xem cuối cùng Đại Béo thích con nhiều hơn hay An Tử thích con nhiều hơn?”
Lâm Thiển nghe thấy vấn đề này thì lắp bắp, bất lực nhìn về phía Cố Thành Kiêu. Anh cười khổ: “Khi ở trên xe, con bé cũng đã hỏi nhưng anh nói anh không biết. Con bé bảo phải về nhà hỏi em, em cứ từ từ phân tích cho con đi, mẹ thân yêu à.”
Lâm Thiển: “...” Nhìn ánh mắt thơ ngây thuần khiết của con gái, Lâm Thiển hỏi: “Vậy Nam Nam thích ai nhiều hơn?”
Nam Nam nghiêm trang đáp: “Con không thích Đại Béo, cũng không thích An Tử, con thích Hạo Hạo. Hạo Hạo là bạn trai con.”
“...” Câu3trả lời thật khiến người ta khiếp sợ.
Cố Thành Kiêu vừa nghe thấy đã trừng lớn cặp mắt, quay đầu nhìn Nam Nam.
Lúc này vợ chồng hai người đều đang suy nghĩ giống nhau. “Khụ khụ, Nam Nam, Hạo Hạo là bạn tốt của con. Mọi người đều là bạn tốt của nhau, giữa bạn bè đều phải hòa thuận, đoàn kết, yêu thương. Mẹ tin Đại Béo không cố ý giật bím tóc con. Sau này, nếu như Đại Béo còn giật tóc, con phải nói thẳng với cậu ấy là không được, hoặc hãy mách với cô giáo, biết không?”
Nam Nam tỏ ra mất mát, lắc đầu: “Những Đại Béo bị các chú các dì đuổi đi rồi...” “Ai? Là chủ nào, dì nào?”
“Ba của Lưu Vũ Hân, ba của Gia Cát Thành, ba của Quách Tử Nghi, mẹ của Trương Gia Giai, mẹ5của Trần Mỹ Dao, à đúng rồi, còn có mẹ của Mã Oánh Oánh. Họ thấy Đại Béo đến là lập tức nổi giận, kiên quyết đuổi Đại Béo đi. Cậu ấy cũng khóc, tội nghiệp lắm, sau đó Đại Béo đã bị đón về rồi.”
Lâm Thiển: “...”
Cố Thành Kiêu: “...”
Bắc Bắc im lặng nãy giờ, đột nhiên mở miệng: “Ba, ba của Đại Béo ăn hiếp chúng ta, là ba Đại Béo không đúng, nhưng các chú và dì ăn hiếp Đại Béo, vậy có phải các chú và dì không đúng không?” Trang nhất thời, Cố Thành Kiêu không biết phải trả lời con trai thế nào. Mọi người thường sẽ nghĩ chuyện này rất phức tạp, nhưng lại thường đánh mất nguyên tắc cơ bản nhất.
Suy nghĩ một lát, anh tò mò hỏi: “Bắc Bắc bằng lòng làm bạn với Đại Béo sao?” “Bằng lòng.” Bắc Bắc không hề nghĩ ngợi, đáp. “Con không sợ Đại Béo lại ăn hiếp em gái con sao?”
“Đại Béo đã đồng ý với con, sau này không ăn hiếp bạn học nữa. Chúng ta nên cho cậu ấy cơ hội sửa chữa sai lầm ạ.” Cố Thành Kiêu cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy rất vui mừng. Chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của Tôn Tranh và Hàn Lôi. Mọi người không nên vì sai lầm của cha mẹ mà tước đoạt cơ hội được giáo dục của thằng bé.
Nhưng anh cũng biết, chuyện đã nháo nhào thành như vậy, e rằng các phụ huynh rất khó từ bỏ ý định. Trong lúc tất cả mọi người đều bất bình lên tiếng thay gia đình bọn họ, anh chẳng thể đứng ra nói giúp Đại Béo, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy anh giả nhân giả nghĩa.
Lâm Thiển cũng hiểu được chuyện này, cô vỗ vai Cố Thành Kiêu, an ủi: “Chúng ta không tỏ thái độ là được. Cho dù Đại Béo không thể học nhà trẻ cán bộ, cũng có thể học nhà trẻ địa phương, không ai có thể tước đoạt quyền được học tập của một đứa trẻ. Quan trọng là ba mẹ cậu bé có biết tự kiểm điểm hay không.”
Cố Thành Kiêu gật đầu một cái, quay đầu nói với Bắc Bắc: “Đây là chuyện của người lớn, Bắc Bắc còn là trẻ con, người lớn làm chuyện của người lớn, trẻ con làm chuyện của trẻ con, việc ai nấy làm. Con không cần phải để ý những chuyện vượt quá khả năng mình.” Bắc Bắc gật đầu, có cái hiểu có cái không: “Ba, con muốn chơi bắn súng, ba dạy con được không?”
“Được.”
Cố Thành Kiêu dẫn con trai vào phòng vui chơi. Anh quay đầu lại ra hiệu bằng mắt với Lâm Thiển, khẽ dặn: “Em hãy từ từ nói chuyện với con gái. Nó còn nhỏ như vậy mà có bạn trai gì chứ. Anh không đồng ý
Lâm Thiển không khỏi bật cười, phất tay đuổi anh đi.
Nam Nam lôi kéo tay mẹ, vội vàng hỏi: “Mẹ mẹ, Đại Béo còn có thể trở về lớp học không?” “Mẹ cũng không biết.”. “Nếu cậu ấy không trở lại, vậy con mất đi một người bạn tốt rồi. Haiz.” Nam Nam chống đầu nhỏ bằng nắm tay be bé, thở dài thườn thượt, trông cũng ra hình ra dáng.
Lâm Thiển dở khóc dở cười, an ủi: “Không sao, con vẫn còn rất nhiều bạn tốt mà. Ba mẹ và anh trai cũng là bạn tốt của con.”
“Mẹ, con có thể mời Hạo Hạo đến nhà chúng ta chơi không?” “Được chứ, con có thể mời mọi người cùng đến nhà chơi.” “Nhưng mà con chỉ muốn mời Hạo Hạo thôi. Cậu ấy mới thật sự là bạn trai con. Cậu ấy nói rất rất thích con, thích một trăm lần.”
“... Vậy con có thích cậu ấy không?” “Thích, con thích cậu ấy hai trăm lần.”
Lâm Thiển lại hỏi: “Con thích cậu ấy ở điểm nào?”
Nam Nam nghiêm túc suy nghĩ: “Ừm... Cậu ấy có kẹo que bảy màu, giày của cậu ấy biết phát sáng, cậu ấy còn có một chiếc áo mưa con vịt vàng, con thì không có.”
“...” Đúng là con gái lớn, không thể giữ!