Ông ta vừa đi vừa lấy điện thoại ra, do dự muốn gọi điện cho Chu Tử Thanh. Nhưng khi số điện thoại hiện lên thì ông ta lại bỏ điện thoại xuống.
Nếu nói Hà Hâm là dấu son trong tim ông ta thì Chu Tử Thanh đại khái chỉ có thể tính là người thân của ông ta. Khi vợ chồng mà không có chút tình cảm để rồi biến thành người thân thì đây chính là sức mạnh của bọn trẻ. Ngay lúc này điện thoại bỗng reo vang, ông ta thoáng nhìn, là Chu Tử Thanh gọi đến.
“Alô? Đúng lúc tôi định gọi cho cô.” “Ừ, tôi vừa lo xong cho bọn nhỏ, rảnh rỗi mới gọi điện cho ông.” “Bọn nó ngủ rồi à?
“Ừ, bé Ba bị viêm phổi, chị cả và chị Hai quả thật đã trưởng thành. Cũng may2có hai đứa nó giúp, nếu không một mình tôi chăm sóc không nổi.” “Viêm phổi, nghiêm trọng không?” “Đã ổn rồi, do tôi sơ suất, trước đó nó họ mà tôi không có chú ý, dần dần thành viêm phổi.” “Cô vất vả rồi.”
“Nên làm mà. Phải rồi, tôi đã tìm được một chỗ, tên là Nhà Của Mẹ, ông có thể lên mạng tra thử, rất nhiều người trong nước đều đến đó chờ sinh. Điều kiện mọi mặt của chỗ đó đều rất tốt, cơ bản các sản phụ chờ sinh đều là người trong nước. Cô ta qua bên này hẳn cũng dễ thích ứng. Còn tại sao không ở chỗ tôi, thứ nhất tôi sợ không chăm sóc chu đáo. Thứ hai, tôi lo các con sẽ suy nghĩ lung tung. Bọn nó đều lớn rồi, lừa không được. Thứ7ba là tôi sợ cô gái đó lại suy nghĩ vẩn vơ.” Kim Trang Sùng: “Ờ, ờ, vẫn là cô nghĩ chu đáo.”
Chu Tử Thanh: “Thể khi nào cô ta tới?”
Kim Trang Sùng: “Tôi đã sắp xếp rồi. Bên cô ta còn vài chuyện riêng phải xử lý. Một hai tháng nữa, đến lúc đó tôi sẽ báo cho cô.” Chu Tử Thanh: “Ừ, có thể xác định là bé trai không?”
Kim Trang Sùng: “Xét nghiệm máu rồi, 97% là bé trai.”
Chu Tử Thanh: “Vậy vẫn có 3% khả năng không phải, lỡ như là con gái thì ông tính sao?” Kim Trang Sùng im lặng hồi lâu, nói: “Lỡ là con gái thì bảo cô ta mang con biến.” Chu Tử Thanh: “Ông vẫn máu lạnh như thế.” Kim Trang Sùng: “Đâu phải lần đầu cô quen biết tôi.” Chu Tử Thanh: “Lần trước9ống bảo muốn làm thủ tục ly hôn, sao, tìm được bạn tâm giao rồi à?” Kim Trang Sùng: “Thôi đi, không làm nữa. Bạn tâm giao đó là của người khác.” Chu Tử Thanh: “Đã xảy ra chuyện gì?”. Kim Trang Sùng: “Người ta đã có chồng, tình cảm vợ chồng rất tốt, chia rẽ không nổi.” Chu Tử Thanh: “Còn có góc tường ông không đào nổi à?” Kim Trang Sùng: “Ừ, có dùng sức cạy cũng cạy không nổi, thôi thì bỏ đi.”
Chu Tử Thanh: “Dễ dàng từ bỏ thế à, không giống tính cách của ông tí nào. Trên đời này còn có người nào mà Kim Trang Sùng ông muốn có mà không có được?”
Kim Trang Sùng: “Được rồi, đừng nhắc nữa, núi cao còn có núi cao hơn. Thế này đi, cô bên đó giúp tôi sắp xếp đàng5hoàng, cô ta xử lý xong chuyện bên này thì sẽ bay sang ngay. Đến lúc đó phải nhờ cô đón tiếp.” Chu Tử Thanh: “Ừ.”
Kim Trang Sùng cúp điện thoại, tâm trạng càng phiền muộn hơn. Hà Hâm là người ông ta vĩnh viễn không có cách nào có được, mà Lâm Thiên lại có tượng Phật Cố Thành Kiêu to đùng ở bên cạnh, ông ta cũng không động nổi. Lúc đi ngang quán trà bên đường, ông ta bất giác đưa mắt nhìn bóng lưng rất giống Hà Hâm. Ông ta dừng bước, nhìn kĩ càng hơn, nhưng không chỉ có Hà Hâm mà còn có cô gái ngồi đối diện với bà ấy...
Lâm Thiên? Kim Trang Sùng sợ mình nhìn nhầm, cố ý bước lên hai bước nhìn nhìn, thì thấy Hà Hâm và Lâm Thiển ngồi đối diện nhau uống3trà ở chỗ trang nhã trong quán. Họ nói nói cười cười, thân mật vô cùng, thoạt nhìn bầu không khí rất hài hòa. Kim Trang Sùng sững sờ, đồng thời ông ta nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hai người họ, bất giác trong đầu sinh ra một suy nghĩ lạ thường.
Ngay từ đầu lúc ông ta vừa gặp Lâm Thiên, ông ta đã xem Lâm Thiển thành thể thân của Hà Hâm, vì Lâm Thiển của bây giờ và Hà Hâm của năm đó rất giống nhau. Đã từng có một lần, ông ta không cách nào kiểm soát xem Lâm Thiển thành Hà Hầm.
Hiện giờ nhìn gương mặt nghiêng của hai người họ, ngoài cách trang điểm khác nhau, thì đường nét, tỷ lệ, giống như đang soi gương vậy. Ngay cả lúc cười, độ cong khóe môi giống hệt nhau. Kim Trang Sùng biết Hà Hâm tái hôn, cũng biết bà ta và chồng trước có một đứa con gái. Chẳng lẽ... sẽ không trùng hợp thể chứ? Đang lúc Kim Trang Sùng thất thần suy nghĩ, Hà Hâm bất giác quay đầu thì nhìn thấy ông ta. Nụ cười trên mặt bà cứng đờ, biểu tình chuyển sang lúng túng. Tiếp đó Kim Trang Sùng được mời vào, Hà Hâm tự mình nói với ông ta quan hệ giữa bà với Lâm Thiên.
Kim Trang Sùng: “Chẳng trách hai người thật giống nhau.” Lâm Thiển thấp thỏm trong lòng. Cô không biết quan hệ mẹ con bị bại lộ có ảnh hưởng đến tình cảnh của mẹ ở nhà họ Kim không. Hà Hâm an ủi: “Tiểu Thiển, con đừng lo, Trang Sùng khác với chú Năm. Trang Sùng, sớm muộn gì tôi cũng phải nói chuyện này với chú Năm của cậu. Nhưng giờ ông ấy phải làm phẫu thuật, tôi định chờ sức khỏe ông ấy ổn định rồi mới nói.”
Kim Trang Sùng: “Cháu biết, thím yên tâm đi. Cháu không nói đâu, sau này hai người muốn gặp mặt thì cứ đường đường chính chính mà gặp. Cháu sẽ che chắn cho.” Hà Hâm cười bảo: “Đợi đến lúc chú Năm cậu làm phẫu thuật, bên cạnh không thể không có người, tôi cũng không đi được. Chú Năm cậu giờ ngủ rồi à?”
Kim Trang Sùng: “Vâng, cháu chờ chú ấy ngủ thì mới đi.” Hà Hâm bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Vậy tôi phải về ngay đây. Tiểu Thiển, có cơ hội mẹ sẽ hẹn con.”
Lâm Thiển: “Vâng.”
Hà Hâm đi rất nhanh, chỉ còn lại Lâm Thiên và Kim Trang Sùng ở lại quán trà. Kim Trang Sùng nhìn Lâm Thiển, đột nhiên lắc đầu cười. “Ông cười cái gì?” Lâm Thiển không hiểu nên hỏi. “Hóa ra cô là con gái của thím, cô lại là con gái của thím, ha ha.” “...” Lâm Thiển bị ông ta cười đến chẳng hiểu đầu đuôi. Nhưng ở chốn đông người giữa ban ngày, cô không sợ ông ta làm gì cả. Lâm Thiển to gan hỏi: “Việc Lương Diệu Thần nghỉ học, có phải liên quan đến ông không?”
Kim Trang Sùng kinh ngạc.
“Ông thấy kỳ quái tại sao tôi lại biết chứ gì? Không may làm sao, ông ngoại Lương Diệu Thần là chiến hữu với bố chồng tôi. Lương Diệu Thần cũng có quan hệ thân thích với nhà họ Cố, cho nên tốt nhất ông đừng chơi đùa với cô ta. Ông bỏ qua cho cô ta đi, để cô ta học hành đàng hoàng. Sau này ông cũng đừng tìm cô ta nữa.” Kim Trang Sùng cười: “Sao, cô lấy nhà họ Cố ra uy hiếp tôi? Danh tiếng của Lương Diệu Thần tệ đến thế, giờ cô lại lôi kéo cái này, không sợ cô ta sẽ làm xấu mặt nhà họ Cố à?” “...” Lâm Thiển bị ông ta làm nghẹn họng, không trả lời được.