Nụ cười của Chu Mạn Ngọc không còn nhiệt tình nữa. Dù chưa đến mức lạnh lùng nhưng khi hỏi han lại có chút đề phòng: “Nhiều năm như vậy rồi mà cháu cũng không gặp chị cháu. Bây giờ con bé có tiền đồ một chút thì cháu nói muốn giúp nó à?”
“Chuyện này... bác gái, chị Lâm Tiểu không kể chuyện về cháu cho bác nghe sao ạ?” “Kể chứ. Nó kể cháu gây dựng sự nghiệp thành công, hoành tráng và xán lạn. Bây giờ cháu còn thành lập cả studio cho minh tinh. Cháu có nhà họ Cố và ba cháu hỗ trợ, tất nhiên là xuôi chiều mát mái rồi, làm gì cũng có thể thành công được.” Tốc độ nói của Chu Mạn Ngọc vẫn nhanh như trước kia. Lúc có lý lẽ2sẽ không buông tha người khác, lúc không có lý cũng có thể nói đến khi người nghe theo mà không tha cho người ta.
“Còn Tiểu Tiểu nhà bác thì thân có thể cô. Chú bác ngày xưa giờ nhìn thấy nó cũng tránh né, là do hai bác làm liên lụy đến nó. Cho nên khi con bé đã sắp thành công thì bác nhất định không cho phép ai đến cản đường nó.”
Lâm Thiên nghe cũng có thể hiểu rõ, vội vàng giải thích: “Không có đâu, bác gái, bác hiểu lầm rồi. Không phải cháu vội vàng chạy đến ngáng chân chị Lâm Tiều. Cháu chỉ là... muốn đến thăm Vợ chồng bác thôi.”
Chu Mạn Ngọc đột nhiên đổi sắc mặt, vẻ cay cú ác nghiệt sắc sảo so với trước kia chỉ có hơn chứ7không có kém, “Mới vừa rồi mày còn hỏi tao về chuyện nhà họ Lâm gây dựng lại cơ đồ. Bây giờ mày lại nói chỉ đến thăm chúng tao. Nói dối mà cũng không biết đường chuẩn bị sẵn cho tốt. Mày đúng là cáo già giả vờ tử tế đến chuồng gà chúc Tết!”
Lâm Thiển: “...” Sao mà nói giận là nổi giận luôn rồi? Còn không hề báo trước là sao?
Không đợi Lâm Thiển tìm ra lời giải thích, cơn điên của Chu Mạn Ngọc đã bốc lên ngùn ngụt. Bà ta liền xô đẩy cô, “Cút! Mày đúng là đồ ăn cháo đá bát. Lúc nhà họ Lâm chúng tao gặp nạn thì mày hả hê. Bây giờ nhà họ Lâm chúng tao khá khẩm lên một chút thì sao hả, mày đúng là không9muốn nhà họ Lâm chúng tạo được tốt đẹp đúng không?”
Lâm Thiển: “...”
Lâm Thiển cũng được xem như người biết ăn biết nói, nhưng trước mặt Chu Mạn Ngọc thì cô không thể không đầu hàng. Có lẽ sau tai ương năm năm trong tù, nỗi oán hận của Chu Mạn Ngọc càng sâu hơn trước. Tính tình bà ta cũng nóng nảy hơn, bùng nổ như bom, đụng một chút liền nổi cơn điên.
“Bác gái, bác gái, bác đừng nói vậy, có gì thì từ từ nói...” “Cút! Mày giống y hệt Lâm Du, đều là loại ăn cháo đá bát không có lương tâm. Nếu ai trong bọn mày dám phá hỏng tương lai của Lâm Tiêu, tao sẽ liều mạng với chúng mày. Cút!” Lâm Thiển bị Chu Mạn Ngọc xô mạnh đuổi ra ngoài. Chu5Mạn Ngọc vừa lôi kéo vừa to tiếng chửi mắng đến nỗi hàng xóm ở biệt thự xung quanh cũng phải ra ngoài nhìn. Cảnh này thật là quá xấu hổ. Chắc cũng chỉ có bác gái mới có thể làm ra chuyện khó chịu đựng nổi như vậy. “Được rồi, bác gái, cháu đi là được chứ gì.” “Cút mau! Sau này mày cũng đừng đến nữa. Đừng hòng muốn phá chuyện tốt của Tiêu Tiêu nhà tao. Cút!” Lâm Thiển không còn cách nào khác, chỉ có thể lái xe về.
Cô đến đây lần này chẳng những không gặp được Lâm Tiêu mà lại còn bị bác gái nhục mạ. Nhưng ít ra cũng từ bác gái mà cô biết được Lâm Tiêu và bác Cả thật sự đang có ý định gây dựng lại cơ nghiệp.3Nói cách khác thì chuyện Kim Trang Sùng kể cũng phần nào đúng sự thật. Trong ấn tượng của cô, chị Lâm Tiêu tuy ham hư vinh, nhưng không bừa bãi trong quan hệ nam nữ như vậy. Ngoại trừ Tổng Đình Uy thì chị ấy cũng không thật sự quá chủ động với ai khác. Vì vậy nếu Kim Trang Sùng không nói dối, thì những năm qua Lâm Tiêu đã thay đổi rất nhiều.
Sắc trời dần tối, cô cũng không muốn chần chừ ở đây lâu quá.
Cố Thành Kiêu gọi điện đến, “Em vẫn chưa về sao?” “Em đang trên đường về.” “Trên đường? Em đang ở đường nào?” “Em... Em cũng không rõ lắm.”
“Đang giờ cao điểm, đường nào cũng tắc, em còn chạy đi đâu?” Lâm Thiên thấy không tránh né được thì đành nói thật: “Em ở ngoại ô.”
“Cuối cùng em cũng nói được một câu thật thà với anh.”
Lâm Thiên nghe giọng anh bình tĩnh liền thú nhận: “Em đến tìm Lâm Tiêu, nhưng không gặp được chị ấy... Thôi không nói nữa, em đang lái xe. Về đến nhà em kể cho anh nghe.” “Em dừng xe vào lề đường đi.” Cố Thành Kiêu ra lệnh.
“Cái gì?”
“Tạt vào lề, dừng xe!”
Lâm Thiển liếc nhìn gương chiếu hậu thì thấy một chiếc xe quân dụng việt dã nghênh ngang theo sát cô ở đằng sau.
Cô đạp phanh xe, tạt xe dừng ở ven đường.
Cố Thành Kiêu còn nhanh nhẹn hơn cô, xuống xe chạy đến mở cửa xe cô.
Cửa xe đột nhiên mở ra làm một làn gió lạnh thấu xương táp vào mặt cô. Đây là vùng ngoại ô, lại còn là vùng núi, nên nhiệt độ ở đây thấp hơn ở nội thành hai đến ba độ. Trời vừa tối thì nhiệt độ hạ đột ngột, Lâm Thiển cảm nhận được thời tiết thay đổi, cũng cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ Cố Thành Kiêu. “Em xuống xe!” Cố Thành Kiêu lập tức kéo Lâm Thiển từ trên xe xuống, giọng nói nghiêm túc, động tác thô lỗ. Lâm Thiển khó hiểu, “Anh làm cái gì thế?” Cô mới vừa bị bác gái chọc tức, giờ lại bị Cố Thành Kiêu ngược đãi vô cớ, nên tâm trạng thật sự khó chịu. “Còn hỏi anh à? Có phải hôm nay em gặp Kim Trang Sùng không?”
“Thì đã sao?”
“Có phải hẹn từ trước không?”
“Làm gì có chuyện, em tình cờ gặp ông ta thôi.” “Tình cờ gặp mà ông ta còn mời em uống trà.” Lâm Thiển bừng tỉnh hiểu ra, “Anh theo dõi em sao?” “Còn chưa đến lượt em được anh theo dõi.”
Lâm Thiển liếc nhìn chiếc đồng hồ không hề rẻ trên cổ tay mình, bỗng cười khẽ, “Anh nói anh đeo cái này cho em là muốn bảo vệ em, hóa ra là anh theo dõi em. Đã vậy, chẳng lẽ anh không nghe thấy Kim Trang Sùng nói gì với em sao?”
Cố Thành Kiêu cố nén cơn giận ngùn ngụt, sau đó giọng nói hòa hoãn hẳn đi, không còn cáu bẳn như trước nữa, “Chỉ định vị được thôi, không thể nghe được em nói chuyện. Thật sự là anh không hề theo dõi em.” “Vậy bây giờ ý anh là gì? Anh nghi ngờ em và Kim Trang Sùng thông đồng làm chuyện phạm pháp sao?”
Cố Thành Kiêu: “...” Chẳng lẽ anh lại đi thừa nhận là vì anh quá ghen sao?
“Anh luôn nói ông ta là người nguy hiểm, anh luôn nói ông ta là người xấu. Nhưng trong mắt em, ông ta sống có tình có nghĩa, không như anh, lúc nào cũng nói chuyện cụt lủn, không thèm giải thích, không thèm chia sẻ. Anh có vấn đề thì phải truy đến cùng, em có vấn đề thì chỉ qua loa cho xong. Anh như thế này là chuyển chế không công bằng!”
Cố Thành Kiêu có miệng mà khó trả lời. Vừa rồi anh lao thẳng một mạch đến đây là vì quá lo lắng cho cô.
Anh thở dài thật sâu: “Anh... chỉ là lo cho em...”
Lâm Thiển lườm anh một cái, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Cô chợt đẩy anh ra rồi leo luôn vào trong xe.
Cố Thành Kiêu đập cửa sổ xe, nói to: “Em đi đâu đấy?”
Lâm Thiển quảng cho anh ánh mắt “Không thèm nói với anh” rồi nghênh ngang đạp ga lao đi. Cố Thành Kiêu đau đầu, vội vàng lên xe đuổi theo.