Ở vùng biển nơi đất khách quê người, nghe được một người phát âm tiếng phổ thông tròn vành rõ chữ kiểu này đúng là hiếm có, Cố Thành Kiêu nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?” “Tôi là Trác Việt.” Người đàn ông bắt đầu giới thiệu bản thân, “Là con nuôi của Trác Lực, vốn là một trong những tấm phúc của Lão Đoàn, bây giờ là thủ lĩnh mới của tổ chức Lão Đoàn, biệt hiệu “Lão Đoàn, anh có thể gọi tôi là Trác Việt, cũng có thể gọi là Lão Đoàn.” “Anh làm ra nhiều chuyện thể này là vì cái gì?” Cố Thành Kiêu hỏi.
Trác Việt rất cung kính thành khẩn nói: “Trước khi giải thích3rõ mọi chuyện với anh, xin anh nhận lời xin lỗi của tôi, xin lỗi anh.”
Cố Thành Kiêu cười khẩy phản bác: “Anh bắt cóc vợ tôi, anh cho rằng một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ được?”
Trác Việt cúi đầu, tư thế rất nhún nhường, tiếp tục xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chỉ bắt cóc mà còn hạ độc với cô ta, như thể mới bắt anh làm việc cho tôi được.”
Cố Thành Kiêu bất giác cau mày, hạ độc? Anh ta hạ độc Lâm Thiển rồi?
“Mày có biết mình đang nói gì không?” Cố Thành Kiêu bước lên phía trước, tóm lấy cổ áo đối phương, tay không nhấc bổng đối phương làm đối phương chỉ có thể kiễng1chân lên
“Mày hạ độc với cô ấy? Độc gì, mày nói rõ ràng cho tao?”
Trọng điểm ở đây không phải ép buộc anh, cũng không phải làm việc giúp đối phương mà là..
bọn chúng đã hạ độc Lâm Thiển!!! Đây là điều mà Cố Thành Kiêu không thể chấp nhận được
Trác Việt tốt xấu gì cũng là một người đàn ông không thua kém gì Cố Thành Kiêu, bị Cố Thành Kiêu tay không nhấc lên, thì có thể thấy được sức mạnh của Cố Thành Kiêu
Anh ta dang tay ra, ý đồ thử xoa dịu lửa giận của Cố Thành Kiêu, vội vàng nói: “Chỉ cần uống thuốc giải thì chị dâu sẽ không sao, không có tổn hại nào với thân thể6chị dâu đâu.”
Cố Thành Kiêu không tin, nếu không có bất kỳ tổn hại nào thì sao gọi là độc được? Anh nổi giận đùng đùng, lực tay cũng không hề thả lỏng: “Mày tưởng tao sẽ tin mấy lời xàm ngôn của mày hả? Tao cảnh cáo mày, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cho dù tao không cần cái mạng này cũng phải bắn nát đầu mày ra!!!”
Trác Việt đương nhiên tin cầu này.
“Chị dâu đang ở trên du thuyền, tôi có thể đưa anh đi gặp ngay lập tức, nhưng xin anh phải giữ bình tĩnh nghe tôi nói hết, được chứ?” Cố Thành Kiêu thả anh ta ra, rút súng chĩa vào huyệt thái dương của anh ta, nôn4nóng quát: “Dẫn đường!” Trác Việt hiểu, lúc này nếu anh ta giở trò thì mạng cũng chẳng còn: “Bên này, người ở lầu năm..
từ chỗ này đi lên.”
Cố Thành Kiêu cẩn thận bước từng bước một
Dù rằng tên thanh niên tên Trác Việt này cung kính nhún nhường, thoạt nhìn cũng thành thật nhưng trước mắt anh không thể tin tưởng anh ta, tên “Lão Đoàn” mà người nghe tên đã sợ mất mật trong giới xã hội đen này
Trác Việt cũng rất thận trọng
Anh ta biết bước này của mình là đang đùa với lửa, nhưng tình thể bắt buộc, anh ta cũng không có cách nào khác tốt hơn cả
Năng lực của anh ta có hạn, chỉ có thể mượn sức3mạnh bên ngoài
Cố Thành Kiêu biết rõ trên đường đi có vô số súng ống hạng nặng ẩn trong chỗ tối đều chĩa vào anh: “Mày hoan nghênh tạo thế này đó hả? Mày giấu bao nhiêu anh em ở chỗ này?”
Trác Việt hiểu rõ nên phất tay ra lệnh: “Bật đèn lên để Thủ trưởng Cổ nhìn thấy các cậu, bỏ vũ khí xuống.” Lúc này bọn họ đã leo lên lầu ba, Trác Việt vừa ra lệnh thì đèn bật sáng
Vốn dĩ boong tàu bên dưới tầm mắt là một mảnh tối đen thì giờ từng cái đầu thò ra
Bọn họ đều nhìn Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt sùng bái và phòng bị
Cố Thành Kiêu nhìn xung quanh, nơi mắt anh nhìn thấy ước chừng nhiều nhất là khoảng hai mươi người: “Chỉ có mấy người này? Tổ chức Lão Đoàn tiếng tăm lừng lẫy của mày, thành viên hơn nghìn, sao chỉ có hai mươi mấy người này?”
Trác Việt khâm phục nói: “Dù anh biết ở đây có hơn nghìn người cũng dám đi một mình
Anh thật sự chính là thần tượng của tôi.” “Câm mồm, bớt nói nhảm đi, nhanh dẫn đường!” “Được, đi lên đó.” Cuối cùng hai người đã đến trước cửa phòng, Trác Việt lấy xâu chìa khóa duy nhất mà anh ta luôn mang theo bên mình ra mở cửa.
Khẩu súng của Cố Thành Kiêu từ đầu tới cuối luôn chĩa vào huyệt thái dương của Trác Việt, cửa vừa mở thì anh đứng ngay cửa gọi với vào trong: “Thiển Thiển? Thiển Thiển? Em có trong đó không?”
Lâm Thiển đang nằm trên giường, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc là lập tức chạy ra
“Có, em ở đây.” Cô bật khóc, vui mừng chạy ra cửa: “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Cố Thành Kiêu thấy cô bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm: “Em đến bên cạnh anh.” Lâm Thiên thấy tự thể đó cũng hiểu rõ, lập tức chạy ra sau lưng Cố Thành Kiêu
“Thuốc giải đâu?” Vì huyệt thái dương bị chĩa quá đau nên Trác Việt đành phải giơ hai tay lên đầu hàng, ngoan cố nói: “Nếu bây giờ tôi đưa thuốc giải ra chẳng phải tốn công vô ích rồi sao?”
“Mày hạ độc gì với cô ấy?”
“Tôi chỉ có thể nói, độc chị dâu trúng phải là loại độc rắn có dược tính vô cùng chậm
Chỉ cần tiêm huyết thanh nọc rắn trong vòng ba tháng là sẽ được giải độc, sẽ giống như người bình thường, không ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Còn có loại độc rắn này? Trong miệng mày không có một câu nào thật cả.” “Tôi tuyệt đối không lừa anh, lúc nhỏ tôi từng bị rắn độc này cắn phải
Khi đó tôi còn tưởng rằng không có độc, nửa năm sau đột nhiên phát tác
Phát tác cũng rất nhẹ, xét nghiệm máu mới biết bản thân bị trúng độc rắn
Bác sĩ rút huyết thanh tạo ra thuốc giải độc
Sau khi tôi ăn vào thì ngày hôm sau không có việc gì nữa, sống đến tận bây giờ
Bác sĩ nói, rất nhiều người đều cho rằng loại rắn này không có độc, sau khi bị cắn thì không để trong lòng, một thời gian sau khi độc phát tác cũng không biết là đã trúng độc, kéo lâu rồi mới mất mạng.”
Cố Thành Kiêu hỏi ngay: “Mày nghĩ tao hiểu đôi chút về y học thôi à? Từ trước tới nay, tao chưa từng nghe qua loại độc rắn này.”
Trác Việt giải thích: “Trong thiên nhiên luôn có rất nhiều thứ li kì cổ quái, anh chưa nghe thấy nhưng không có nghĩa là không có đúng không?..
Trên mu bàn tay phải của chị dâu có một lỗ kim, lúc chị dâu hôn mê đã bị tiêm độc rắn vào.”
Lâm Thiển giơ tay lên xem, hoảng hốt nhìn Cố Thành Kiêu
“Đúng là có.”
Cố Thành Kiêu nghĩ thầm, nếu thật sự như anh ta nói, xét nghiệm máu là có thể kiểm tra ra được
Vậy thì anh giao cho Ninh Trí Viễn nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải chắc không khó.
Dường như Trác Việt đoán được suy nghĩ của anh, anh ta nhắc nhở trước một câu: “Anh không biết là rắn gì thì không nghiên cứu ra thuốc giải được đâu.”
Quả thật trên thế giới có hơn sáu trăm loài rắn độc đã biết đến
Những loài chưa biết đến hoàn toàn không có cách nào nghiên cứu ra.