“Để tôi xem thử..
Nhất định phải lập tức phẫu thuật cho ông ta, nếu không ông ta sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.” “Nhưng không liên lạc được với người nhà của ông ta.” “Tình huống nguy cấp, cứ phẫu thuật trước đã, cậu lập tức thông báo cho phòng phẫu thuật sắp xếp đầu vào đấy đi.”
“Được.”
Giọng nói bên kia im bặt, rèm lập tức bị kéo ra, các bác sĩ đi tới giường số bốn
“Xem ra tình trạng của vị phu nhân này đã có chuyển biến tốt.”
Cố Thành Kiêu đứng dậy xuống giường, sờ lên trán Lâm Thiển, nói: “Đúng thế” Sau đó, bác sĩ kiểm tra theo lệ cho Lâm Thiên, ngoại trừ việc nhiệt độ cơ thể cô vẫn còn thấp thì các triệu chứng đã ổn định,3đã không còn nguy hiểm đến tính mạng
“Bác sĩ, tôi thấy sức khỏe của cô ấy quá yếu, cần tiếp tục ở lại theo dõi.” Cố Thành Kiêu khăng khăng không đi, tranh thủ nói: “Tôi bằng lòng trả gấp đôi số tiền, xin hãy để cô ấy hồi phục sức khỏe rồi mới rời khỏi đây.” Lấy cớ này hơi gượng ép, ngay cả Lâm Thiển cũng nghe không vào, nhưng cô biết anh nhất định có suy nghĩ của riêng mình
Bác sĩ nhìn sang bên cạnh, nói: “Cũng được, nhưng nếu thiếu giường bệnh, hai người nhất định phải rời đi đấy” “Được, cảm ơn bác sĩ.” Các bác sĩ lại đi qua bệnh nhân tiếp theo
Lâm Thiên nghi hoặc nhìn Cố Thành Kiêu, hi vọng anh có thể cho cô một lời1giải thích hợp lý
Cố Thành Kiêu chỉ chỉ sang bên cạnh: “Nhìn người trên giường số ba đi.”
Lâm Thiển vẫn không dám nhìn, khắp người ông ta toàn là máu, nhìn rất đáng sợ, đêm qua bác sĩ cứu chữa cho ông ta rất lâu, có nghe thấy tiếng động sát vách, hình như tình trạng của bệnh nhân đó không mấy lạc quan
“Ông ta chính là Tiến sĩ McCleary đấy.” “Gì cơ?” Lúc này Lâm Thiển mới ngạc nhiên nhìn qua, không ngờ bệnh nhân nằm sát giường với cô lại chính là Tiến sĩ McCleary.
“Anh đoán sau khi Tiến sĩ McCleary giao dịch với Trác Lực, trên đường về đã bị tai nạn xe nghiêm trọng
Bảy chiếc xe tông vào đuôi nhau, thương vong vô số, xe của Tiến sĩ McCleary chính là6một trong số đó
Hôm qua anh còn thấy bên cạnh ông ta có hai trợ lý, nhưng không biết sao bây giờ lại không có trợ lý nào đi theo ông ta.”
Lâm Thiển nhìn kĩ người nằm trong vũng máu, nóng lòng hỏi: “Thuốc giải vẫn chưa nghiên cứu ra, nếu ông ta chết, vậy...” Cô lập tức có cảm giác như trời sập, tất cả sự lạc quan trước đó đều tan thành bọt nước
Lúc người ta sắp chính thức đối mặt với cái chết, chung quy rất sợ hãi.
Cố Thành Kiêu đứng bên cạnh cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô, cũng khích lệ cô: “Chuyện em đang nghĩ tuyệt đối sẽ không xảy ra, anh không tin trên thế giới này chỉ có một mình ông ta có thể nghiên cứu ra4thuốc giải.” Lâm Thiển cũng chỉ có thể nghĩ vậy, cô ép mình bật cười: “Đúng vậy, còn có bác sĩ Ninh mà, tay nghề của bác sĩ Ninh rất cao siêu, nhất định sẽ có cách.” Cô giật mình, bỗng nghĩ tới điều gì đó: “À, anh muốn ở lại để theo dõi tình trạng của Tiến sĩ McCleary đúng không?”
“Đúng vậy
Anh đã thống báo cho Trác Việt rồi
Trác Việt sẽ có cách thông báo cho Trác Lực, anh tin sẽ có người nhà” tới nhận nhanh thôi.” “Trác Lực sẽ đến chứ?” Dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của Trác Lực, lỡ như Trác Lực bị vạch trần thân phận tội phạm truy nã quốc tế, ông ta cũng không gánh vác nổi
“Sẽ
Tiến sĩ McCleary là thần tài của Trác3Lực, Trác Lực sẽ không bỏ mặc đầu, chúng ta cứ chờ xem sao.”
“Được.”
Lâm Thiên nghiêng đầu nhìn Cố Thành Kiêu
Nếu cuối cùng vẫn không thoát chết, vậy cô sẽ cổ trân trọng từng phút từng giây được ở bên anh, cũng sẽ nhìn anh thật kĩ, cố gắng nhìn anh nhiều hơn.
Cố Thành Kiêu cảm thấy ánh mắt cô dịu dàng lạ thường: “Sao vậy?”
Lâm Thiển bỗng ôm lấy cổ anh, tình cảm dâng trào: “Ông xã, hứa với em, trong thời gian này bất kể anh làm việc gì cũng đưa em theo được không? Em cam đoan sẽ không cản trở, anh bảo em ở đâu em sẽ ở đó, anh muốn em làm gì em sẽ làm đó, dù chỉ là canh chừng cũng được, em chỉ muốn ở cùng với anh, em chỉ muốn giúp anh.” Cố Thành Kiêu rất khó xử, những hành động của anh đều rất nguy hiểm.
“Em không muốn để anh mạo hiểm một mình mà mình lại không hề làm gì
Người trúng độc là em, không phải anh, em cũng nên học cách tự cứu mình, đúng không? Hơn nữa, cảm giác khi chờ đợi một mình rất khó chịu
Anh có biết hôm qua một mình em nằm đây đã có cảm giác gì không? Em thật sự thà rằng mình là người điếc
Em có cảm giác thần chết đi đến từng giường, không ngừng thúc giục từng người hấp hối mau đi theo ông ta, em vô cùng vô cùng sợ hãi!” Cố Thành Kiêu rất không đành lòng, trái tim anh thắt lại từng chút một theo nét mặt của cô: “Được được được, anh hứa với em, đừng nói nữa, anh biết rồi.”
Gần đến cuối năm, đáng lẽ bọn họ đã có thể ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên
Năm nay có rất nhiều tin vui, Nam Hách và Tiểu Hi đăng ký kết hôn, Sở Dương sinh được một bé trai bụ bẫm, Phạn Phạn cũng sắp sinh, có lẽ cô ấy cũng đã sinh rồi
Ngụy Nam thì có bạn gái
Phạm Mộc Dương cũng đã được cấp trên chấp nhận cho trở về Đội đặc nhiệm Dã Lang, chuyện của anh và Trịnh Tử Kỳ cũng sắp có kết quả
Còn nữa, tên đại ác nhân Kim Bách Minh đã bị bắt, cũng coi như đã giúp cho mẹ và dì Mạch hả giận, không biết bây giờ mẹ đã tỉnh lại chưa...
Lâm Thiển nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh ở phòng cấp cứu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của đông đảo người thân bạn bè
Cô còn trẻ như vậy, chỉ mới bắt đầu cuộc sống tốt đẹp, vẫn chưa nhìn thấy con gái lấy chồng, con trai cưới vợ
Cô còn muốn bế cháu trai của mình, muốn sống với Cố Thành Kiêu đến răng long đầu bạc, sao có thể dễ dàng bị thần chết dẫn đi như vậy được?
Cô không cam lòng!
Cố Thành Kiêu quả nhiên liệu sự như thần, vừa qua mười giờ đã có người thân tới nhận
Đó là một năm một nữ tự xưng là trợ lý của Tiến sĩ McCleary, tên là Jack và Diệp Thủy Tiên.
Jack là học trò mà Tiến sĩ McCleary dẫn dắt, còn Diệp Thủy Tiên là người mà Trác Lực phái đến bên cạnh Tiến sĩ McCleary, lấy danh nghĩa học tập, nhưng thực chất là giám sát Tiến sĩ McCleary.
Sau khi trao đổi với bác sĩ, Jack lập tức ký tên lên giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật
Tiến sĩ McCleary lập tức được đẩy vào phòng mổ.
Cách tấm rèm, Cố Thành Kiêu nghe được Jack và Diệp Thủy Tiên nói chuyện.
Diệp Thủy Tiên: “Không ngờ tới qua Tiến sĩ McCleary lại bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy.” Jack: “Đúng vậy, may mà tối qua chúng ta không đi với ông ta, nếu không hai chúng ta đã giống như ông ta rồi.” Diệp Thủy Tiên: “Nhìn dáng vẻ của cậu kìa
Cậu vui lắm hả?” Jack: “Không không, tôi chỉ thấy may vì mình vẫn còn sống thôi.”
Diệp Thủy Tiên: “Tiến sĩ xảy ra chuyện, nghiên cứu lại phải tạm dừng, rốt cuộc thì khi nào mới có thể nghiên cứu ra thuốc giải đây?”