TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 892: Nguy khắp chốn

“Câm mồm, giơ tay lên!”

súng bắn tỉa đang chĩa vào anh ta, anh ta không thể không làm theo

Có điều, ít nhất điều này cũng khiến anh ta hiểu được, Tư Khoa Giai sẽ không lấy mạng anh ta.

“Đi!”

“Đi đâu? Đi vào trong à?”

“Bớt nói nhảm, bảo mày đi thì mày cứ đi đi!” Tư Khoa Giai giơ súng buộc Trác Việt đi vào thôn, Trác Việt không hiểu, “Phía trước là vào thôn, mày muốn dẫn tạo đi bái tế sao?” Tư Khoa Giai không nói gì, vẫn dí họng súng vào lưng anh ta

Trác Việt bắt đầu chơi chiêu bài tình cảm, “Này, tao cũng định vào thôn, mày cất súng đi, cầm vậy không mệt à? Nào nào, đi cùng đi, anh em chúng3ta lâu ngày không gặp, tao có rất nhiều lời muốn hàn huyện với mày đấy.” Trác Việt quay lại gọi hắn, Tư Khoa Giai nghiệm mặt, dí thẳng họng súng vào gáy anh ta

“OK, mày thích ở phía sau thì tùy mày.” Trác Việt bỏ cuộc, lại nói tiếp: “Này, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mày thật sự không muốn tìm lại người nhà của mày sao? Bọn họ nói lúc nhỏ mày lạc mất người nhà nên mới vào tổ chức, bọn họ nói là mày tin sao? Trác Lực, còn có chú Hà, chú Chu, chú Nông, bọn họ không ai nói thật với mày cả, nói không chừng chỉ có chú Trịnh ở viện dưỡng lão là nói thật thôi, hay là2mày đi tìm chú Trinh hỏi thử xem?”

“Bọn họ mất nhân tính như thế, sẽ vô duyên vô cớ nhận nuôi một đứa bé lang thang sao? Đây là bọn họ chiêu binh mãi mã thôi, bọn họ đều nói nhóm chúng ta vì chiến loạn mà trở thành cô nhi, thực chất thì sao? Nói không chừng chính bọn họ mới là kẻ giết chết người nhà chúng ta

Mày bán mạng cho cái tổ chức thế này, mày có đầu óc không vậy?”

Tư Khoa Giai im lặng.

“Đúng, làm sát thủ kiếm tiền nhanh, nhưng mày có nghĩ tới không? Phần lớn thù lao của mày đều bị Trác Lực lấy đi, mày chỉ có thể cầm được số lẻ

Làm ăn thì không như vậy, có thể1mới đầu sẽ hơi mệt mỏi gian khổ, nhưng tiền kiếm được đều là của chúng ta

Các anh em khác hổ để tao mặc kệ, nhưng sao ngay cả mày cũng hổ đổ vậy? Bây giờ Trác Lực coi trọng mày là vì hiện tại không có ai giúp ông ta, mày còn giá trị lợi dụng, một khi mày hết giá trị lợi dụng, mày cảm thấy ông ta sẽ còn quan tâm máy sao?”

“Tư Khoa Giai, chúng ta đã làm anh em hơn ba mươi năm rồi, mày đã hổ đổ đến mức có thể phản bội tao, thậm chí còn làm Sa Tinh bị thương nặng, mày mưu cầu gì vậy? Mưu cầu chút tiền tài kia sao? Kiếp này mày chưa từng thấy1tiền hay là thế nào?”

Lúc này, Tư Khoa Giai đột nhiên bắn vào bụi có một phát súng, cảnh cáo anh ta ngậm miệng

Rốt cuộc Trác Việt cũng hiểu, chiêu bài tình cảm không dùng được với hắn, trước đây hắn chỉ lạnh lùng, còn bây giờ là thật sự máu lạnh

Tư Khoa Giai áp giải Trác Việt đi một mạch, bởi vì biết Trác Việt giảo hoạt nên hắn cực kỳ chú ý, dí thẳng họng súng vào gáy anh ta, không dám xem thường chút nào

Hai người băng qua bụi cỏ tươi tốt, đằng sau bụi cỏ là khu dân cư

Trải qua ba mươi năm gió sương và mưa tuyết gột rửa, rất nhiều ngôi nhà đã đổ sập, chỉ còn lại đống đổ nát1hoang tàn, có ngôi nhà chỉ còn lại cái xà nhà vẫn đứng vững chắc ở đó, cũng có rất nhiều ngôi nhà trông còn rất kiên cố, chỉ là bên ngoài phủ kín bụi đất và mạng nhện rất dày

Càng đi vào trong, ký ức của Trác Việt càng rõ ràng hơn

Năm đó, mọi người đã bị xả súng ở trung tâm quảng trường này, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ những tiếng súng máy kia, tiếng “pằng pằng pằng” vang lên liên tục không ngừng

Bây giờ đã không còn thấy rõ đường ranh giới của quảng trường ở đâu

Bụi đất dày đặc đã vùi lấp tất cả, nếu tìm cẩn thận, có lẽ sẽ đào được mảnh hài cốt ở một góc nào đó.

“Đi mau!” Tư Khoa Giai giận dữ quát, dùng họng súng dí mạnh vào lưng anh ta

Trác Việt cắn răng, nặng nề bước về phía trước từng bước một

Đi tiếp nữa là nhà của trưởng thôn, cũng là nhà của ông ngoại anh ta.

Lúc ấy nhà của ông ngoại là nhà ngói khá kiên cố

Sau bao năm gió sương ăn mòn, những ngôi nhà xung quanh đã sụp đổ và hư hại, nhưng nhà của ông ngoại vẫn vững chắc đứng đó, hình như còn trông ít bụi bặm hơn

Chậm rãi đến gần, Trác Việt phát hiện có gì đó bất thường, nhà của ông ngoại nhìn qua giống như là có người đang ở vậy, cửa chính hình như thường xuyên có người quét dọn, nền đá trước cửa cũng sáng bóng, nếu không phải thường xuyên có người giẫm lên thì sao lại được như thế?

Trác Việt nghĩ thầm, nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi Tư Khoa Giai mới được.

“Mày đưa tao tới đây làm gì?” Anh ta quay đầu lại, trực tiếp chất vấn Tư Khoa Giai

Tư Khoa Giai chĩa súng vào ngực anh ta, “Bớt nói nhảm, bảo mày vào thì mày vào đi, mày không có quyền lựa chọn.”

Trác Việt đột nhiên nắm lấy họng súng, chuyển lên mi tâm của mình, “Chi bằng dứt khoát một chút, nổ súng đi.” “Đừng tưởng tao không dám, nếu không phải ông Trác còn muốn giữ lại cái mạng của mày, thì tao đã sớm giết chết mày bằng một phát súng rồi.” Trác Việt cười, nói vậy thì anh ta càng không cần phải lo Tư Khoa Giai sẽ nổ súng

Anh ta đột nhiên kéo mạnh một cái, trực tiếp đoạt lấy cây súng bắn tỉa.

Đồng tử của Tư Khoa Giai bỗng nhiên co lại, hắn lập tức cướp về.

Từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, lúc trước thường xuyên vật lộn, năng lực ngang nhau, bây giờ cả hai trở thành kẻ thù, lúc ra đòn đều tàn nhẫn, chiều nào chiều nấy đều trí mạng.

Tư Khoa Giai đột nhiên hô to: “Ông Trác, tôi đã đưa Trác Việt đến rồi!” Tim Trác Việt thắt lại, chẳng lẽ..

Trác Lực cũng ở đây? Không được rồi, không thể dây dưa tiếp, chờ viện binh đến thì anh ta sẽ không thể chạy thoát.

Thế là, anh ta thừa dịp lúc Tư Khoa Giai phân tâm khi hô to, liền đá vào sau vai hắn, sau đó xoay người, chui vào hẻm nhỏ như cá chạch.

“Đừng chạy!” Tư Khoa Giai nén đau đuổi theo.

Trác Việt có chút ấn tượng với nơi này, anh ta từng chơi trốn tìm với mấy đứa bé hàng xóm ở đấy

Con hẻm nhỏ này dẫn đường ra ngọn núi phía sau, chỉ cần chạy vào núi là anh ta sẽ có đường ra.

Trác Việt chuyên tâm chạy đằng trước, Tư Khoa Giai truy đuổi gắt gao ở phía sau

Hẳn giơ súng bắn về bóng lưng Trác Việt mấy phát, đạn bắn vào tường, làm văng ra một mảng bụi đất, nhưng càng lúc càng cách xa mục tiêu

Đằng sau, Trác Lực đã nghe thấy tiếng hô, liền phái người ra chi viện

Đám người hùng hổ chui vào hẻm nhỏ, nhưng hẻm nhỏ chật hẹp, nhiều người lại càng bất tiện, thậm chí bọn chúng còn không nhìn thấy cái bóng của Tư Khoa Giai, chứ nói đến Trác Việt.

Trác Việt càng chạy nhanh hơn, đằng sau là đám nói đói muốn lấy mạng anh ta trong từng giây từng phút, anh ta có thể không chạy nhanh được sao? Tuy nhiên, vừa chạy ra khỏi hẻm nhỏ, anh ta liền mất lợi thế, hóa ra rừng cây rậm rạp sau núi đã bị đốn hạ một mảng lớn, chỉ còn những gốc cây thấp bé trong tầm mắt, sườn núi trống trải khiến anh ta không có chỗ ẩn náu.

Đọc truyện chữ Full