Trong lòng mọi người chỉ có thể nghĩ tới, có lẽ Hà Viễn và Lâm Húc mới gặp đã thân nên kết bái làm anh em
Có điều, vậy cũng không nên xưng là bác thế này
“Bác là bác của cháu, mẹ Hà Hâm của cháu là em gái ruột của bác, là em gái ruột đó, bác chính là bác của cháu.” “...” Lâm Thiển ngớ người, chậm chạp chớp mắt mấy cái, “Bác..
bác?” Lâm Húc còn say hơn cả Hà Viễn, chỉ thấy ông khoác vai Hà Viễn trong video, say khướt nói: “Thiển Thiển, ông ấy thật sự là anh ruột của mẹ con đó, anh ruột hàng thật giá thật.”
Hà Cảnh Hành cũng vậy, anh ta có ba, có ông bà nội, lần này còn có thêm cổ ruột và em gái họ, còn thành họ hàng với Cố3Thành Kiều
Từ một đứa trẻ mồ côi không có gì trong tay, anh ta như đột nhiên có cả thế giới, anh ta thật sự quá may mắn, cũng quá hạnh phúc
“Ha..
ha..
con con con, không phải con đang nằm mơ chứ?” Hà Viễn: “Lão Lâm, cậu nhìn thằng con ngốc của tôi kìa, vẫn chưa tin, vẫn là Lâm Thiển lanh lợi hơn.” Lâm Thiển: “Bác à, sức khỏe của ông bà ngoại thể nào ạ?” Hà Viễn: “Đều khỏe đều khỏe, chỉ là quá lo cho mẹ cháu thôi, người già mà, khó tránh khỏi hao tổn tinh thần.” Lâm Thiển: “Mọi người cần gì thì cứ việc nói với ba cháu nhé, đừng khách sáo.” Hà Viễn: “Được rồi được rồi, nhất định không khách sáo
Hà Viễn lại bắt đầu gọi: “Cảnh Hành, Cảnh Hành, con trai tôi đâu rồi?”2Hà Cảnh Hành tiến lại, “Con ở đây.” “Con là anh họ của Thiển Thiển, là anh họ đó, là anh họ có quan hệ máu mủ.”
Hà Cảnh Hành: “...”
Chuyện này..
rốt cuộc là lời ba nói khi say, hay là sự thật? Hà Cảnh Hành và Lâm Thiển nhìn nhau, “Anh họ?”
“Em họ?” Lâm Húc đẩy đầu Hà Viễn ra, tiến đến trước ống kính
Mặc dù mắt đang hơi nheo lại, tầm nhìn lờ mờ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định và trịnh trọng, “Thiển Thiển, là thật đó, còn có ông ngoại và bà ngoại của con nữa
Bọn họ không biết mẹ con xảy ra chuyện, là ba gián tiếp hỏi qua mấy người mới hỏi được số điện thoại của họ, là ba liên lạc với bọn họ, người này chính là anh ruột của mẹ2con, là bác ruột của con đó.”
Lâm Thiển quay đầu nhìn Hà Cảnh Hành, “Hèn gì em luôn thấy anh có nét giống với mẹ em
Anh họ, chào anh, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp.” Lâm Thiển cũng là người thiếu thốn tình yêu thương từ nhỏ, dù bây giờ hôn nhân hạnh phúc, con cái đầy đủ, nhưng cũng không thay đổi được cảm giác bất an do gia đình ban đầu mang lại cho cô
Thoáng cái cô có thêm ông bà ngoại, bác và anh họ, đội ngũ gia đình mẹ đẻ lớn mạnh, cô vui vẻ vô cùng
Từ một đứa trẻ mồ côi không có gì trong tay, anh ta như đột nhiên có cả thế giới, anh ta thật sự quá may mắn, cũng quá hạnh phúc
“Ha..
ha..
con con con, không phải con đang nằm mơ chứ?” Hà9Viễn: “Lão Lâm, cậu nhìn thằng con ngốc của tôi kìa, vẫn chưa tin, vẫn là Lâm Thiển lanh lợi hơn.” Lâm Thiển: “Bác à, sức khỏe của ông bà ngoại thể nào ạ?” Hà Viễn: “Đều khỏe đều khỏe, chỉ là quá lo cho mẹ cháu thôi, người già mà, khó tránh khỏi hao tổn tinh thần.” Lâm Thiển: “Mọi người cần gì thì cứ việc nói với ba cháu nhé, đừng khách sáo.” Hà Viễn: “Được rồi được rồi, nhất định không khách sáo
Ông bà ngoại của cháu biết mình có cháu trai và cháu gái, còn có hai đứa chất, khỏi nói là vui cỡ nào
Bọn họ nói nhất định phải ở lại thành phố B chờ Hà Hâm tỉnh lại, cũng chờ các cháu bình yên trở về.” Lâm Thiển: “Vâng, được ạ, bác yên tâm, anh họ đang ở4chung với bọn cháu, chúng cháu sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.” “Được, được.” Nói một hồi, giọng của Hà Viễn bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt cũng trào ra, “Bác vui lắm, vui đến nỗi muốn cười thật to.” Lâm Thiển buồn cười, “Nhưng bác à, bác đang khóc mà.” Hà Viễn vừa khóc vừa cười, “Vui..
vui thật...” Lâm Húc pha trò: “Anh à, sau này anh phải uống rượu nhiều vào nhé, sau khi anh uống rượu đáng yêu hơn lúc không uống nhiều, ha ha ha ha..
Này Thiển Thiển, không nói với con nữa, ba mệt rồi, bác của con cũng uống đến xụi lơ rồi, ba dìu ông ấy đi ngủ đã.” Hà Viễn: “Ai uống đến xụi lơ? Ai cần dìu? Tôi thấy cậu mới cần dìu đó.” Dáng vẻ của hai ông trung niên uống say rồi đấu võ mồm thật sự khiến người ta buồn cười
Lâm Thiển dở khóc dở cười, vội kêu quản gia dìu bọn họ đi ngủ
Năm hết Tết đến rồi, vừa uống đã uống đến sáng, đám người giúp việc cũng đủ mệt rồi.
Kết thúc cuộc gọi video, Hà Cảnh Hành nhìn Lâm Thiển thật sâu, trong mắt chứa đầy sự áy náy, “Anh thật đáng chết, vậy mà lại hạ độc người thân của mình.” Lâm Thiển bưng ly rượu lên, “Anh họ, em mời anh một ly, thật vui vì có thể gặp được anh
Sau này chúng ta sẽ là anh em suốt đời, đừng áy náy nhận lỗi, em gái cần anh trai quan tâm chăm sóc nhiều hơn mà.” Hà Cảnh Hành cũng cầm ly rượu lên, cảm động nói: “Được.” Cao Kỳ Khâm nhúng một miếng thịt bò béo ngậy cho Hà Cảnh Hành, “Nào nào nào, anh họ ăn thịt đi.” Tổng Cảnh Du nháy mắt với Cổ Thành Kiều, “Này, lão Đại, giờ anh ta là anh họ của chị dâu rồi, vậy có phải anh cũng nên gọi người ta là...” Cố Thành Kiêu lườm anh ta, anh ta lập tức im bặt, yên lặng khuấy nồi lẩu, “Trong nồi nhiều thịt vụn quá, ngon ghê, thơm ghê!” Lâm Thiển kéo tay áo anh, “Còn không mau gọi là anh họ?”
Hà Cảnh Hành ngại đến nỗi sắp toát mồ hôi, “Ấy ấy, đừng, anh nên gọi anh ấy là lão Đại mà.” Lâm Thiển: “Anh ấy gọi anh là anh họ cũng nên mà.” Cổ Thành Kiêu đưa tay nhéo má Lâm Thiển
Bộ anh không có sĩ diện sao? Anh nhìn sang Hà cảnh Hành, nặng nề nói: “Sau này gọi bằng tên đi.” Hà Cảnh Hành cười ngây ngô, “Được.” Bữa cơm tất niên nơi đất khách quê người nháy mắt trở thành màn nhận người thân cỡ lớn.
Hôm sau, trong phòng nghiên cứu của bệnh viện truyền ra tin tốt, thuốc giải độc rắn số 7 đã thí nghiệm thành công trên cơ thể chuột bạch
Nhưng đây không phải thành công cuối cùng, dù gì thì người và chuột bạch cũng khác nhau
Trong phòng khách sạn, Ninh Trí Viễn đã đến đây, mọi người ngồi lại với nhau và mở một cuộc họp nhỏ
“Tình hình trước mắt là thế này, thí nghiệm lâm sàng vẫn phải tiến hành trên cơ thể người
Viện trưởng đề nghị bệnh nhân bị trúng độc tình nguyện ghi danh, phía bệnh viện sẽ sắp xếp người bàn bạc với bệnh nhân.” Hà Cảnh Hành: “Sa Tinh có thể đó.” Ninh Trí Viễn lắc đầu, “Không được, tình trạng của Sa Tinh rất nguy hiểm, lỡ phạm sai lầm là cậu ta toi đời ngay
Hơn nữa, bản thân thuốc giải đã có độc, chúng tôi sẽ báo trước cho bệnh nhân biết những điều này, trước mắt vẫn chưa có ai ghi danh, chẳng ai muốn làm chim đầu đàn cả.” “Để tôi!” Lâm Thiển nói một cách quả quyết.