Thời điểm mở màn sôi nổi bao nhiêu thì thời điểm tàn cuộc cô đơn bấy nhiêu.
Giang Phong Dật nhìn vào khán đài tối đen như mực, không tự chủ được mà thở dài. Nửa tiếng trước, nơi này vẫn là một biển xanh lục, cả hội trường gào thét gọi tên anh. Nhưng giờ đây, bên tại chỉ còn nghe tiếng gió đêm lặng lẽ rít gào. Sự nổi tiếng, tiếng vỗ tay và danh lợi cuối cùng chỉ là mây khói thoảng qua. Khi đến, nó ào ạt như trận mưa rào đột ngột, khi đi thì tiêu tan gần như không còn vết tích.
Nhưng, anh và đoàn đội của anh đều cần những thứ mây khói này. Trong lúc anh đang ngơ ngẩn thì trợ lý Trương Dương lại gọi, “Phong ca, đã thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.” “Trương Dương...” Giang Phong Dật muốn nói lại thôi, “Có phải tôi làm hơi quá rồi không?” Đương nhiên Trương Dương đứng về phía anh, “Phong ca, anh cũng đâu bội tình bạc nghĩa với chị Tiểu Hi, chẳng phải anh thật lòng muốn cưới chị ấy sao? Con gái đều thích sự ngạc nhiên, anh yên tâm đi.”
Lúc này, người đại diện Đồng Hoán Hoa cũng đến đây, anh ta cực kỳ hào hứng, trong mắt tràn đầy hưng phấn, “Phong ca, ban nãy trợ lý của Lý tổng nói cho tôi biết là muốn tài trợ tuần diễn xuyên quốc gia của cậu đấy.”
Trương Dương: “Tốt quá, cứ thế này thì ban nhạc Gió sẽ có lối thoát.” Rốt cuộc Giang Phong Dật cũng nở nụ cười vui mừng. Anh và Đổng Hoán Hoa cùng ăn ý vỗ tay chúc mừng. Màn lăng xê này thật đáng giá. Trên đường về nhà, anh cầm điện thoại lên mấy lần đều bỏ xuống. Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn gửi một tin nhắn ân cần hỏi thăm Phương Tiểu Hi
“Liveshow kết thúc rồi, em đã ngủ chưa?”
Phương Tiểu Hi hồi âm rất nhanh “Phong ca, chúc mừng liveshow của anh thành công. Chuyện cầu hôn quá đột ngột, xin lỗi, em không thể đồng ý.” Giang Phong Dật nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, trong lòng đau đớn từng cơn. Mặc dù đây là chuyện trong dự đoán, nhưng đích thân trải qua vẫn cảm thấy khó chịu gấp bội so với trong tưởng tượng. Anh không trả lời lại, mà cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Anh không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối, Phương Tiểu Hi không hề yêu anh.
Đêm đã khuya, Kim Trang Sùng vẫn ngồi ngoài ban công hút thuốc, không hề buồn ngủ. Trước đó chưa từng điều tra Lâm Thiển, ông ta chỉ biết cô là người đại diện của Phương Tiểu Hi, một người mới vừa vào nghề.
Hôm nay nhìn thoáng qua chồng cô ở xa xa trên đường, ông không thể không thừa nhận, chồng có đúng là vừa trẻ vừa đẹp trai.
Trước đây Kim Trang Sùng từng là minh tinh thần tượng, nhan sắc đương nhiên khá xuất chúng. Ông ta tự kiều đến nỗi rất ít khi khen người đàn ông nào đẹp trai hơn mình, nhưng chồng của Lâm Thiển đúng là rất đẹp trai.
Ông ta tò mò đi điều tra. Không điều tra không biết, điều tra xong mới giật mình, chồng của Lâm Thiển thật sự là lãnh đạo trong quân đội. Nhà họ Cổ là đại gia tộc quyền quý nổi danh ở thủ đô. Nổi tiếng nhất dĩ nhiên là cậu ba nhà họ Cố - Cổ Nam Hách hoạt động trong giới thương nhân và showbiz. Tiếp theo là Cố Đông Quân lăn lộn như cá gặp nước trong quan trường, cuối cùng mới là Cố Thành Kiêu - chống của Lâm Thiên.
Ông ta không điều tra được nhiều chuyện liên quan đến Cố Thành Kiêu, Tư liệu tin tức của lãnh đạo trong quân đội đều là cơ mật quốc gia, sao có thể dễ dàng bị điều tra được chứ?
Ông ta không ngờ Lâm Thiển lại có một người chồng quyền cao chức trọng. Điều này tạo nên áp lực rất lớn đối với ông ta. Về phương diện theo đuổi phụ nữ, ông ta vẫn luôn tràn đầy tự tin. Được chăm sóc phù hợp nên ông ta trong cùng lắm chỉ khoảng ba bảy ba tám tuổi, trẻ hơn rất nhiều so người những người đồng lứa. Nhờ tập thể hình nhiều năm mà ông ta duy trì được dáng người trẻ trung, thậm chí còn chuẩn hơn rất nhiều chàng trai tuổi đôi mươi. Mà cuộc sống từng trải lại khiến ông ta điềm tĩnh hơn. Trong mắt đại đa số gái trẻ, ông ta là chính là một ông chú vừa có nội hàm lại có sức quyến rũ.
Ông ta chưa từng thất bại trước người phụ nữ nào, ngoại trừ cô ấy, bây giờ lại thêm một Lâm Thiển.
Sau khi chú Năm và thím Năm về nước, ông ta thường xuyên đến nhà chú Năm ăn cơm. Một mặt là đến để bàn công việc, mặt khác là vì ông muốn gặp lại thím Năm lần nữa.
Chú Năm của ông ta lớn hơn ông ta vài tuổi. Khi còn bé, ông ta thường đi chơi với chú Năm, chú Năm là thần tượng của ông ta. Bây giờ, chú Năm đã lớn tuổi, đầu hói và bụng bia khá nhiều, hai người đứng cạnh nhau như chênh lệch cả hai mươi tuổi, trông càng giống chú cháu.
Nhưng dáng dấp thím Năm vẫn còn như lúc trẻ, thậm chí còn trưởng thành chín mùi hơn vài phần. Nhưng, bất luận thể nào ông ta cũng không thể xuống tay với thím Năm của mình. Ông ta vẫn còn ranh giới đạo đức tối thiểu nhất, huống hồ thím Năm cũng không phải loại người kia.
Ông ta giấu kín phần tình cảm này. Có câu nói “Không có được mới là tốt nhất”, có lẽ cũng bởi không có được nên mới khiến ông ta nhớ nhung hơn hai mươi năm. Hơn nữa, sau này chẳng biết ông ta còn phải nhớ nhung bao nhiêu năm nữa.
Lâm Thiển đột nhiên xuất hiện, dáng dấp kia quả thật là bản sao của cô ấy, bảo sao ông ta không động lòng cho được? Dẫu ra trận thất bại, dẫu không có cơ hội thắng, nhưng ông ta vẫn muốn thử một lần. Đời người ngắn ngủi, ông ta không muốn phải hối hận. “Alo?” Đầu dây bên kia là tiếng ngái ngủ nặng nề của Lương Diệu Thần, cô ta bị điện thoại của ông ta đánh thức, “Muốn vậy tìm em có chuyện gì?” “Em đang ở đâu?”
“Hoành Điếm, em đi với đoàn làm phim.”
Kim Trang Sùng lập tức có chút không vui, “Đi khi nào, sao không cho tôi biết?” “Anh còn nói, mấy ngày nay chẳng thấy tăm hơi anh đâu, gọi điện cho anh còn bị anh mắng. Em định sắp xếp công việc ổn thỏa mới nói cho anh biết, không muốn gọi điện cho anh để bị ăn mắng đâu.” Nghe giọng điệu uất ức của Lương Diệu Thần, Kim Trang Sùng càng thêm không vui, “Vậy từ nay về sau vĩnh viễn đừng gọi cho tôi nữa!” Nói xong, ông ta cúp máy luôn.
Lúc này Lương Diệu Thần mới giật mình bừng tỉnh. Cô ta gọi lại nhưng Kim Trang Sùng không nhận điện thoại của cô ta. Cô ta quýnh đến độ lập tức bắt xe đến sân bay. Cô ta biết đắc tội với kim chủ sẽ có kết cục gì.
Tờ mờ sáng hôm sau, chuyến bay đầu tiên đáp xuống sân bay thủ đô. Vừa xuống máy bay, Lương Diệu Thần đã vội vã đến nhà trọ.
Lúc cô ta về đến nơi, mở cửa nhà trọ thì phát hiện ngoài cửa có một đôi giày cao gót màu đỏ bắt mắt.
Đôi giày cao gót này không phải của cô ta. Sau đó, cô ta bình tĩnh đi từng bước về phía phòng ngủ.
Mở cửa phòng ngủ ra, mùi hương thanh nhã và quen thuộc bên trong xộc thẳng vào mũi. Đây là mùi hoa nhài mà Kim Trang Sùng rất thích, ông ta luôn thích dùng nó trong mỗi lần “mây mưa” cùng cô ta.
Lương Diệu Thẩn nín thở, đi vào trong hai bước. Dù trong phòng ngủ kéo rèm, ánh nắng không thể chiếu vào những cổ ta vẫn thấy được hai người đang quấn lấy nhau ngủ say trên giường.
Trái tim cô ta dường như đau đớn tê dại, nắm tay siết chặt thành quyền muốn nhào qua đánh chết con đàn bà đã quyến rũ Kim Trang Sùng kia. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng vụt qua trong đầu cô ta rồi biến mất ngay. Cô ta siết chặt nắm tay, xoay người đi ra khỏi phòng.
Cô ta chỉ là tình nhân được Kim Trang Sùng bao nuôi, có tư cách gì mà chỉ trích ông ta chứ? Nhà trọ đang ở và siêu xe cô ta đang lái đều là của ông ta. Tài nguyên của cô ta cũng là do ông ta đưa cho, chẳng lẽ cô không cần nữa sao?
Tuy rằng đau lòng, nhưng cô ta vẫn lý trí. Dù cho tận mắt nhìn thấy Kim Trang Sùng tằng tịu với người đàn bà khác trên giường mình, cô ta cũng không muốn bỏ qua con đường ngôi sao vẻ vang đẹp đẽ kia. Có lẽ đây chưa phải là tình yêu, cho nên ít ra cô ta vẫn có thể tha thứ dễ dàng tất cả.