Trịnh Chi Nguyên nói tiếp: “Chị, không sao đâu, thật sự không có ai khác, chị mở cửa đi...
Qua một hồi lâu nữa, đèn cảm ứng ở ngoài cửa tự động tối đi, Trịnh Chi Nguyên không còn kiên nhẫn chờ nữa, 5“Chị, chị nhìn thử đi, chỉ có em, không có ai khác.” Cửa mở, Dương Liễu Nhi vẫn trốn bên trong không hề lộ diện, còn Trịnh Chi Nguyên4 thì tỏ ra nhẹ nhõm, còn ung dung cởi giày, đôi giày.
Trịnh Chi Nguyên vừa định bảo Dương Liễu Nhi bật thêm đèn thì nắm đấm của cô ta đã giáng xuống, “A, a, chị, chị, đừng đánh, đừng đánh, đau quá, đau quá...” Toàn bộ cơn giận dữ đã nhẫn nhịn hai ngày một đêm của Dương Liễu Nhi đều bộc phát trong giờ phút này.
“Là ai liên tục đảm bảo với tôi? Là ai nói với tôi là thèm nhỏ dãi Lâm Du đã lâu chỉ muốn âu yếm? Là ai nói với tôi sau khi được việc sẽ giải quyết tốt hậu quả, rất có kinh nghiệm với mấy chuyện này?” “Chị ơi chị, đừng đánh nữa được không, hãy nghe em giải thích.” Thấy không thể tránh khỏi trận đòn bất ngờ này, Trịnh Chi Nguyên dứt khoát ngồi xổm xuống đất, ôm đầu xin tha.Trịnh Chi Nguyên liếm bàn tay bị đau, nếm được mùi máu tươi.
Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà, ra tay ác thật! Ông ta chậm rãi đứng lên, vừa xoa mặt vừa đi đến ghế sofa, “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, nếu có thì em còn có thể đứng đây sao?” Dương Liễu Nhi thở hổn hển, lườm ông ta.
Trịnh Chi Nguyên tiện tay ấn một cái công tắc, đèn treo thủy tinh trong phòng khách bỗng sáng lên, chiếu sáng phòng khách mờ tối sáng trưng như ban ngày.
Ánh sáng chói mắt khiến Dương Liễu Nhi nhắm mắt lại, “Bật đèn làm gì?” “Sao lại không bật đèn chứ?” Trịnh Chi Nguyên thoải mái ngồi xuống ghế sofa, “Em chẳng nói gì hết, cũng không nhắc đến tên chị, chị sợ như thể làm gì?” “Thật không?” “Chị yêu của em ơi, chị tốt với em như vậy, sao em có thể bán đứng chị chứ?” Dương Liễu Nhi nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ, “Nhưng ông không nói cho tôi biết là ông thích đàn ông.” “Chị đâu có hỏi, đúng không? Em vừa thích phụ nữ, vừa thích đàn ông, cái này đâu có vấn đề gì.” Trong giới giải trí, chuyện này quá ư là bình thường.
Dương Liễu Nhi cũng không nghĩ về mấy chuyện này nữa, cô ta chỉ giận ông ta đã làm hỏng chuyện quan trọng.
“Vậy ông cũng phải nhìn tình huống chứ!” Cô ta nổi giận, “Ông thề là ông có thể làm tốt chuyện này, kết quả thì sao?” “Dạo này bạn trai em canh em khá căng, ngày nào cũng tra định vị, em vừa ra ngoài là nó liền không có cảm giác an toàn, thế nào cũng phải đi theo em” Nhìn dáng vẻ chưa bớt giận của Dương Liễu Nhi, ông ta nói tiếp: “Chị, em cũng không ngờ Cố Đông Quân lại phá cửa xông vào.
Nghĩ lại, may mà em không làm gì Lâm Du, chị nói xem đúng không?” “Cãi chày cãi chối!” “Chị, thật sự chị đã trách lầm em rồi, chị phải trách người đã báo tin cho Cố Đông Quân mới đúng.” Dương Liễu Nhi dừng lại, câu này khiến cô ta tỉnh ngộ.
“Chị yêu của em ơi, không nói đến chuyện em có hoàn thành chuyện này hay không, người báo tin cho Cổ Đông Quân mới là người đâm sau lưng.
Cố Đông Quân đột nhiên dẫn người xông vào, em sợ suýt chết, may mà có bạn trai em ở đó, cảnh sát cũng bó tay với em.”
Ông nói với bọn họ thế nào?” “Ha ha, chuyện này thú vị lắm, em nói Lâm Du uống say, em dìu cô ấy lên phòng nghỉ ngơi là có lỗi sao? Em nói em ở cùng bạn trai em là phạm pháp sao? Hai thằng cảnh sát kia bị em hỏi, á khẩu không trả lời được luôn.” Nhớ lại đoạn này, Trịnh Chi Nguyên tỏ ra kiêu ngạo đắc ý.
“Bọn họ không phải cảnh sát.” Dương Liễu Nhi nhắc nhở.
“Mặc kệ bọn họ có phải cảnh sát hay không, dù sao em cũng không phạm pháp, không ai có quyền bắt em.” “Bọn họ không nhắc đến tôi sao?” “Chị còn nhắc em.
Chị à, bên cạnh chị có mật thám đấy, em cảm thấy nhiều lần bọn họ hỏi chuyện đều muốn nhắm đến chị.
Nhưng chị yên tâm, em nói là em chỉ từng nghe đến danh tiếng của chị, hoàn toàn không biết bí mật gì cả.” Dương Liễu Nhi an tâm đôi chút.
“Người phản bội chị có phải là Phan Khả Vận không?” “Ừ, tôi tốt với nó như vậy, vậy mà nó...
Thật sự không ngờ...” “Em cũng đoán là cô ta, nói thật, cô ta làm thế không đơn giản là đang hại chị, mà cũng hại em nữa.
Nếu lúc ấy bạn trai em không ở đó, thì em ở cùng phòng với Lâm Du chẳng phải em đã bị Cố Đông Quân đánh chết rồi sao? Việc này xem như kết thù sâu oán nặng rồi, em nhất định phải trút cơn giận này.” Dương Liễu Nhi không cản ông ta, chỉ nói: “Đừng vội, bây giờ ra tay dễ bị lộ lắm, lúc này nên ít xuất hiện thì hơn, ông và bạn trai ông đi du lịch đi.”
Trịnh Chi Nguyên bắt tréo chân, lười biếng ngả người ra sofa, tư thế rất vô lại, “Không, khó khăn lắm mới kiếm được chút danh tiếng nhờ vào chương trình truyền hình thực tế, không nắm bắt cơ hội thì em sẽ biến mất khỏi giới giải trí mất.” “Ông lo cái gì, chuyện này không phải đã có tôi rồi sao? Nếu không nhờ tôi, ông cũng đâu làm ban giám khảo được.” “Vâng vâng vâng, vậy nên em mới nói chị là chị yêu của em, xảy ra chuyện gì em cũng không khai chị ra.
Em còn trông cậy vào chị để nổi tiếng lại mà.” “Vậy thì nghe lời tôi, đừng lấy trứng chọi đá, trốn ra nước ngoài một thời gian đi, chờ đợt sóng gió này trôi qua thì về, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tài nguyên chờ ông.” Trịnh Chi Nguyên hơi lưỡng lự, dù vô cùng không muốn nhưng ông ta vẫn nghe lời, gật đầu, “Được, vậy...
chúc chị và em đều may mắn, chị gái.” Ông ta luôn gọi Dương Liễu Nhi là chị, thật ra ông ta không so đo Dương Liễu Nhi nhỏ tuổi hơn mình, chẳng qua là ông ta cam tâm tình nguyện làm em cô ta, cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho cô ta.
Ông ta chìm nổi trong giới âm nhạc suốt hai mươi năm.
Hồi còn trẻ, ông ta nổi tiếng từ Nam chỉ Bắc nhờ một ca khúc.
Hai mươi năm sau, ông ta vẫn ăn bám ca khúc đầu tiên đó.
Lúc cuộc sống không như ý, ông ta đến quán bar hát, rồi hát rong ngoài đường, thậm chí còn đi khuân vác gạch ở công trường.
Ở công trường có người nhận ra ông ta, chủ thầu bắt ông ta biểu diễn trước mặt mọi người.
Bị cười nhạo, giễu cợt, làm nhục, ông ta vĩnh viễn không quên được cảm giác lòng tự trọng bị chà đạp ấy.
Là Dương Liễu Nhi đã nhận ra ông ta, giải cứu ông ta, khích lệ ông ta, khẳng định ông ta, nâng đỡ ông ta, cho ông ta miếng cơm.
Nên, ông ta cam tâm tình nguyện gọi cô ta là “chị”.