Chương 69
Tô Lam hít sâu một hơi: “Anh mời tôi uống rượu thì tôi nói cho anh”
Quan Triều Viễn nhanh chóng lái xe tới một nhà hàng, lúc này đi quán bar không quá thích hợp, đến nhà hàng cũng có thể uống rượu, còn có thể yên tĩnh nghe kể chuyện.
Trong nhà hàng Tô Lam cầm bình rượu trắng tu ừng ực vài ngụm, Quan Triều Viễn giằng lấy chai rượu trong tay cô.
“Hôm nay cô uống nhiều rồi, không sợ tôi thừa nước đục.
thả câu à?” Quan Triều Viễn nói đùa.
Anh rất muốn điều tiết bầu không khí bi thương này, bầu không khí như vậy, anh rất không thích.
Tô Lam uống quá hăng, bị sặc, ho vài cái, mát cũng rưng rưng.
“Em trai tôi bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói nó không sống quá mười bảy tuổi, anh có biết năm nay nó bao.
tuổi rồi không?”
“Mười bảy rồi”
Đây là con số Tô Lam ghét nhất, từ khi rất nhỏ cô đã sợ ngày này sẽ đến, nhưng ngày này cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Tôi có điều kiện “Thế nhưng, không phải bệnh tim bẩm sinh có thể chữa được sao? Nếu phát hiện sớm như thế, vậy tại sao…”
Quan Triều Viễn không hiểu được, mặc dù anh không quá hiểu về y học, nhưng anh cũng lờ mờ hiểu được loại bệnh này có thể chữa bằng cách phẫu thuật, ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ, nếu phát hiện sớm, bệnh tình còn nhẹ, thậm chí còn không bị ảnh hưởng chút nào.
Tô Lam thô bạo dùng tay lau nước mắt trên mặt.
“Thực ra nó không nên xuất hiện trên thế gian này” Tô Lam cười khổ, giằng lấy chai rượu của Quan Triều Viễn, lại uống một ngụm lớn.
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn dường như hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh khẽ cười khổ: “Làm gì có cái gì nên với không nên chứ”
Bản thân anh chẳng phải cũng là người không nên đến với thế giới này sao?
Nghĩ như vậy, anh và Tô Kiêm Mặc có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Đều là người không nên đến với thế giới này.
“Mẹ tôi là trẻ mồ côi, sau khi lấy bố tôi, bố tôi chính là tất cả của bà, vốn dĩ tất cả đều rất tốt, nhưng sau khi kết hôn tất cả đều thay đổi, đặc biệt là sau khi sinh tôi ra”
Quan Triều Viễn không ngắt lời Tô Lam, yên lặng nghe cô nói.
“Nhà họ Tô chúng tôi cực kì truyền thống, đều muốn có con trai kế thừa sản nghiệp gia đình, nhưng mẹ tôi lại sinh ra tôi, phải chịu sự lạnh nhạt của gia đình, đến bố tôi cũng lạnh nhạt với bà không ít, nhưng mẹ tôi vẫn yêu bố tôi như vậy”
Tô Lam lại cười khổ: “Bà liều mạng điều dưỡng thân thể sinh con trai cho bố tôi, ai ngờ bố tôi có người phụ nữ ở bên ngoài, người phụ nữ kia còn sinh cho ông một đôi long phượng thai, bà cũng không lời oán thán, chỉ muốn sinh con trai cho bố t‹ “Cuối cùng mẹ tôi có thai rồi, quá trình mang thai rất vất vả, Kiêm Mặc sinh non, mẹ tôi chống đỡ được nửa tháng thì không chịu nổi nữa. Cũng có thể là do sức khỏe mẹ tôi không tốt, khiến Kiêm Mặc cũng không khỏe, trong ấn tượng của tôi, Kiêm Mặc luôn ốm đau, nhỏ hơn hẳn bạn bè cùng tuổi”
“Thế nhưng, sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi liền đón người phụ nữ bên ngoài kia về nhà, thêm cả đôi long phượng thai kia nữa, căn bản không để ý gì đến tôi và em trai, bệnh của Kiêm Mặc cứ kéo dài mãi, cho tới một lần Kiêm Mặc ngất đi, mới đưa tới bệnh viện”
Nhớ lại quá khứ, Tô Lam cảm thấy đó là một cơn ác mộng.
“Bác sĩ nói đứa trẻ này bị bệnh tim bẩm sinh, đã lỡ mất thời gian làm phẫu thuật phù hợp nhất, tốt nhất lập tức làm phẫu thuật. Lúc đó nhà máy rượu của nhà chúng tôi kinh doanh còn khá tốt, khoản tiền này vẫn chỉ ra được, nhưng bố tôi và mẹ kế kiên quyết không cho Kiêm Mặc làm phẫu thuật”
Quan Triều Viễn đang chuẩn bị chửi một câu, thấy nước mắt của Tô Lam, liền cảm thấy đau lòng, cái gì cũng không nói được.
“Mùa đông lạnh lẽo, tôi quỳ dưới đất một ngày một đêm, cuối cùng bố tôi không kiên trì nổi, đến bệnh viện, bác sĩ nói với ông ta, phí phẫu thuật khoảng một trăm nghìn”
Một trăm nghìn của mười năm trước với một trăm nghìn của bây giờ không thể so sánh với nhau được.
“Bố tôi vừa nghe hết một trăm nghìn liền rút lui, ông ta không nỡ bỏ tiền ra, càng đừng nói ông ta còn có một đứa con trai, mẹ kế của tôi biết cần một trăm nghìn càng thêm kiên quyết phản đối, cho dù tôi khuyên thế nào, bọn họ cũng không đồng ý làm phẫu thuật cho Kiêm Mặc, chỉ chịu bỏ tiền thuốc thang duy trì, duy trì được đến lúc nào thì hay lúc đó”