TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 137

Chương 137

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của cô.

Tô Lam tìm xung quanh, điện thoại ở trên giường, cô gắng gượng thân mình lấy điện thoại, nhìn số điện thoại trên màn hình.

A Khanh.

“Alo” Cô nghe máy.

“Cô đang ở đâu thế, Tô Lam?” Giọng nói gấp gáp của Quan Triều Viễn truyền tới.

“Anh đang ở đâu?”

“Tôi ở khách sạn, trong sảnh tiệc đã không còn ai nữa, cô đi rồi à?”

“Anh có thể giúp tôi mua bộ quần áo không? Đưa đến phòng tôi”

Quan Triều Viễn bên kia nghe thấy giọng nói mềm mỏng không có sức của Tô Lam, Tô Lam gắt gỏng thường ngày đi đâu rồi?

Anh lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó.

“Cô sao thế?”

“Giúp tôi mua bộ quần áo, tôi ở phòng tổng thống, cụ thể là phòng nào, tôi cũng không rõ.”

Tô Lam trực tiếp ngắt máy.

Lúc này, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa rồi, Quan Triều Viễn gọi điện thoại, mười phút sau, nhân viên cửa hàng liền mở cửa kinh doanh.

Quan Triều Viễn nhanh chóng mua quần áo, rồi quay lại khách sạn.

Đến tầng chuyên phòng tổng thống, thấy có một phòng đang mở cửa.

Tô Nhược Vân cố ý mở cửa, hôm nay là lễ đính hôn của cô ta, người say rượu không ít, mọi người đều được sắp xếp ở trong khách sạn.

Nhỡ có tên say rượu nào thấy cửa phòng mở, bên trong là Tô Lam đang bán khỏa thân, vậy không phải là một vở kịch hay sao?

“Tô Lam?” Quan Triều Viễn gọi một tiếng.

“Đây..” Tiếng của Tô Lam truyền tới.

Quan Triều Viễn thở phào một hơi, liền đi vào trong phòng, khi anh nhìn thấy Tô Lam, cả người liền ngớ ra!

Đây còn là Tô Lam sao?

Mặt sưng thành thế này, quần áo trên người gần như: thành vải vụn, da thịt lộ ra đều là vết roi đỏ thẫm!

Tô Lam miễn cưỡng nở nụ cười: “Đến rồi?”

Thấy Tô Lam cố gượng cười, lại thêm những vết thương đầy mặt đầy người.

Còn có cái thắt lưng bị đứt đôi kia! Ít nhiều Quan Triều Viễn cũng cảm thấy trong lòng khó chịu. “Sao lại thế này?”

Tô Lam mím môi cười: “Mang quần áo cho tôi chưa?”

Quan Triều Viễn liền đưa túi quần áo trên tay cho Tô Lam.

“Anh ra ngoài đi, tôi thay quần áo”

Môi Quan Triều Viễn khẽ động, cuối cùng không nói gì, xoay người ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.

Đọc truyện chữ Full