TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 177

Chương 177

“Wow..

Hiện trường chấn động!

Mục Nhiễm Tranh!

Vậy mà lại là Mục Nhiễm Tranh!

“A..” Đã có fan nữ bắt đầu gào thét thất thanh, âm thanh kia dường như xé tan nóc phòng ở hiện trường.

Lúc Tô Lam nhìn thấy Mục Diễn Tranh, nụ cười nhàn nhạt luôn giữ trên môi bỗng tắt ngấm.

ĐMI Tên nhóc chết tiệt này đến rồi?

Mục Nhiễm Tranh là ai?

Nếu hỏi trong giới giải trí bây giờ, diễn viên nam trẻ tuổi nào được yêu thích nhất, đương nhiên là Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh đại diện cho độ phủ sóng, Mục Nhiễm Tranh đại diện cho lưu lượng fan, Mục Nhiễm Tranh đại diện cho vô số cái “nhất”!

Năm nay Mục Nhiễm Tranh mới chỉ vẻn vẹn hai tư tuổi, đã ra mắt hai mươi năm rồi Không sai, anh xuất thân từ diễn viên nhí, từ lúc bốn tuổi đã tham gia vào một bộ phim truyền hình nhà nhà đều biết.

Rất nhiều diễn viên ra mắt từ khi con nhỏ cùng anh càng lớn càng xấu, duy chỉ có anh đẹp trai từ nhỏ tới lớn.

Hơn nữa, năm mười bảy tuổi đã ôm một chiếc cúp ảnh đế về nhà.

Fan của anh từ cô bé vài tuổi đến bà cụ bảy, tám mươi tuổi đều có, chính là lớn nhỏ ăn tất!

Mục Nhiễm Tranh vừa xuất hiện, đương nhiên tất cả tiêu điểm chú ý đều dồn lên người anh.

Người dẫn Chương trình liền đưa micro cho anh: “Nhiễm Tranh, nghe nói hôm nay anh đến đây là vì người bạn tốt của mình, xin hỏi anh vì ai mà đến vậy?”

Trái tim Tô Lam “ thịch” một tiếng, gay go rồi!

Tên nhóc này sẽ không trực tiếp chỉ thẳng mình chứ?

Mục Nhiễm Tranh mang nụ cười xấu xa, nhìn mọi người phía sau cười xán lạn, ánh mắt lướt qua Tô Lam.

Khoảnh khắc ấy, còn nháy mát với cô một cái.

“Là ai, thì người đó đứng ra nha!” Mục Nhiễm Thanh cười xấu xa.

Tô Lam sừng sững bất động.

Nhất định cô phải phân rõ giới hạn với người đàn ông này.

Tôi không quen anh, tôi không quen anh, tôi không quen anh.

Thế nhưng, nếu cô không bước ra, có khi nào khiến tên này cực kì mất mặt không?

Nội tâm Tô Lam đang tranh đấu.

Chính vào lúc này, một bóng màu đỏ chầm chậm tiến lên phía trước.

Tô Lam tỉnh táo lại, chỉ thấy Tiêu Mạch Nhiên sải bước ung dung tao nhã đi về phía Mục Nhiễm Tranh.

Hai người bọn họ ôm lấy nhau.

Chẳng qua khi ôm lấy Tiêu Mạch Nhiên, ánh mắt Mục Nhiễm Tranh dừng trên người Tô Lam, còn trừng mắt nhìn cô.

Nhóc kia, sao không bước ra?

“ồ..” bên dưới sân khấu lại bắt đầu hò reo.

Một trận âm thanh ồn ào vang lên.

Đọc truyện chữ Full