TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 211

Chương 211

Quan Triều Viễn căn bản không để ý đến Mục Nhiễm Tranh, ánh mắt lướt một lượt rồi nhìn anh.

Mục Nhiễm Tranh liền đứng thẳng đừ, vừa cúi đầu liền thấy hộp bánh quy trong tay Quan Triều Viễn.

Hộp bánh quy này là do Tô Lam làm, anh nhận ra.

“Có bánh quy sao?”

“À… cái đó… không, không có!”

Mục Nhiễm Tranh lập tức phủ nhận, bánh quy Tô Lam tặng cho anh, anh không nỡ ăn.

Không thể để người đàn ông này lấy đi được!

Quan Triều Viễn híp mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh liền cúi thấp đầu.

Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía tủ lạnh.

“Chú! Cháu thật sự không có bánh quy! Thật sự không.

có! Chú mà muốn anh bánh quy, cháu đi mua cho chú nha?”

Mục Nhiễm Tranh lập tức chạy theo phía sau mông Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn không hề để ý trò này của anh, đi thẳng tới phía tủ lạnh.

Mục Nhiễm Tranh nhanh hơn một bước, chắn phía trước tủ lạnh.

“Chú, thật sự không có bánh quy đâu!”

Chú anh điên rồi sao? Tự dưng lại muốn ăn bánh quy.

“Hơn nữa, đêm rồi ăn bánh quy không tốt đâu.”

“Ba..”

Đếm ngược?

Từ khi còn nhỏ, Mục Nhiễm Tranh sợ nhất là khi Quan Triều Viễn đếm ngược, khi đếm đến một chính là lúc chú ấy đánh anh!

“Hai Ngay khi môi Quan Triều Viễn mở ra lần nữa, Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng tránh ra.

Quan Triều Viễn lườm anh ta, mở tủ lạnh, một hộp bánh quy đặt ở vị trí rất bắt mắt, anh liền duỗi tay ôm hộp bánh vào lòng.

“Chú, chú chú chú…”

“Ngủ sớm đi” Quan Triều Viễn ném lại một câu rồi đi thắng ra cửa.

” Mục Nhiễm Tranh bĩu môi, chỉ có thể mở to mắt nhìn hộp bánh quy mình không nỡ ăn bị Quan Triều Viễn mang đi mất.

“Chú ruột của cháu à, chú không thể để lại cho cháu hai miếng bánh sao? Biết thế đã ăn hết rồi!”

Hiện giờ anh hối hận đến thối ruột!

Vì sao không nỡ ăn?

Giờ hay rồi, hời cho chú anh!

Quan Triều Viễn ôm hai hộp bánh quy đi thẳng ra khỏi khách sạn.

Doãn Cẩn chờ ở bên ngoài, vốn cho rằng còn cần chờ một lúc nữa, kết quả đang chuẩn bị ngủ thì thấy Quan Triều Viễn ôm thứ gì đó đi ra.

Quan Triều Viễn trèo thẳng lên xe.

“Đi về”

“Vâng, chủ tịch Quan” Doãn Cẩn cố gắng tỉnh táo trở lại, khởi động máy.

Trong lòng vẫn đang khó hiểu?

Đọc truyện chữ Full